Chương 36: Hồi ức xa lạ

1.1K 69 4
                                    

Chúng tôi theo chị Risa đi vào cùng dùng bữa, chiếc bàn nhỏ và ghế vừa đủ 4 người được xếp gọn gàng ở phía trong vườn, vài món khai vị cũng được để sẵn trên bàn.

Một chị xinh gái khác bước ra  dọn phụ chị Risa mấy món còn lại, tôi khá chắc đây là bạn đời của chị Risa, người tên Cher được nhắc đến lúc nãy. Họ nhìn vô cùng xứng đôi. Chị Cher đặt mấy món kia lên, khi ngẩn đầu thì không cẩn thận đụng trúng cằm tôi.

"Aw !"

"A đau !"

"Cher."

"Mon."

Cả bốn chúng tôi nháo nhào lên, chị Risa thì đến xem chị Cher trong khi Khun Sam gần như chỉ mất vài giây để lại nâng khuôn mặt tôi lên rồi kiểm tra một cách toàn diện nhất có thể.

"Sao lại đụng cái đầu của cậu vào em ấy ?!"

Khun Sam lớn giọng nói về phía chị Cher dù chị ấy cũng đang phải liên tục xoa đầu mình để giảm sự đau đớn sau lần va chạm vừa rồi.

"Không phải đâu Khun Sam, là do em không cẩn thận thôi !"

Tôi kéo tay Khun Sam lại, nhìn chị ấy xắn tay áo lên như sắp sửa tham gia vào một cuộc chiến vậy. Tôi lo rằng nếu có chuyện chắc chúng tôi chẳng thể rời khỏi đây một cách an toàn được.

"Nè nè thôi đi, đừng có mà đổ lỗi cho tôi vậy chứ. Cậu gần 40 tuổi đầu rồi mà sao vẫn như con nít vậy ?!"

Khun Sam định lao vào nhưng tôi kịp ngăn chị ấy lại. Tôi không biết là chị ấy lại nóng tính như vật đó. Về phía chị Cher cũng bị chị Risa cốc nhẹ lên đầu để cảnh cáo, hơi buồn cười nhưng giờ tôi và chị Risa như đang trông trẻ.

Sau bữa ăn tôi giúp chị Risa dọn dẹp ra phía sau bếp. Tôi phải làm gì đó nếu không thật sự rất ngại khi vài chuyện không hay vừa diễn ra.

Chị Risa cùng tôi làm được một nửa việc rửa chén thì có khách gọi, phải ra trước giải quyết. Chị ấy lo một mình tôi không thể làm xuể nhưng cũng may chị Cher đã vào thế chỗ chị ấy để giúp tôi tiếp tục.

"Bộ có chuyện gì hả chị ?!"

"Sao em hỏi vậy ?"

"Em thấy chị nhìn em khá lâu, mặt em dính gì sao ?"

Dù không nhìn thẳng vào nhau nhưng tôi cảm nhận được cái nhìn chị Cher dành cho tôi. Đôi lúc chị ấy lại liếc rồi có khi quay hẳn người sang, tôi chẳng thể vờ như không thấy được nên mới chủ động hỏi thẳng.

"À không, tại em đẹp nên chị nhìn thôi. Con người ai mà không yêu cái đẹp nhỉ ?"

"Dạ.."

Chúng tôi lại tiếp tục việc dọn dẹp của cả hai, trôi qua 5 phút mà không có thêm cuộc giao tiếp nào. Đến lúc gần xong thì chị Cher lại mở lời.

"Em thật sự không nhớ gì sao Mon ??"

"Em không..sao vậy ạ !"

Dạo gần đây tôi rất hay bị hỏi câu này, nếu có thể tôi đâu muốn bản thân mình như vậy. Sống với phần ký ức bị mất đi luôn là thứ làm tôi canh cánh trong lòng, nó biến tôi thành kẻ vô tâm trước nhiều người mình từng quen biết. Đôi lúc tôi sợ bản thân sẽ khiến ai đó tổn thương vì không nhớ ra họ nhưng biết làm sao đây, tôi chẳng thể làm gì.

SAU NGÀY CHIA TAYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ