Chương 96

21.1K 1.5K 247
                                    

Sau khi tan học, Khương Nghi và Lục Lê từ trường về nhà thuê.

Lục Lê vẫn đi cà nhắc, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, Khương Nghi muốn xem vết thương nhưng Lục Lê sống chết không cho cậu nhìn.

Khương Nghi nửa tin nửa ngờ, cậu băn khoăn nhìn chân Lục Lê rồi hỏi: "Cậu không bị đánh gãy chân thật đấy chứ?"

Lục Lê vung mạnh chân cho cậu xem, quả quyết nói chân mình không hề gãy.

Khương Nghi đành phải thôi.

Lúc tắm cậu còn nhủ thầm chắc mình đa nghi quá rồi, dù sao cha Khương cũng đã nhìn Lục Lê lớn lên, dù có tức giận cách mấy cũng không đánh gãy chân hắn đâu.

Huống chi Lục Lê còn được cha Khương lì xì cơ mà.

Sau khi Khương Nghi tắm xong, Lục Lê sấy tóc cho cậu, cậu ngồi trên giường nhìn hình ảnh trong máy tính bảng của Lục Lê.

Máy tính bảng hiện đầy thông tin và hình ảnh về trà.

Nhà họ Lục chẳng ai thích uống trà, Lục Lê cũng không có hứng thú với trà, người duy nhất thích uống là cha Khương.

Cậu lờ mờ cảm nhận được thần kinh người bên cạnh đang hết sức căng thẳng.

Trong tiếng máy sấy vù vù, Khương Nghi bỗng quay đầu nói: "Cậu tốt như vậy ba sẽ không ghét cậu đâu."

Lục Lê ngẩng lên hỏi: "Ví dụ đi?"

Khương Nghi ngẩn người: "Ví dụ cái gì?"

Lục Lê nhìn cậu chăm chú: "Ví dụ như tớ tốt chỗ nào?"

Khương Nghi nghĩ ngợi: "Chỗ nào cậu cũng tốt cả."

Trong lòng cậu thật sự là như vậy.

Người trước mặt chỗ nào cũng tốt hết.

Lục Lê nhịn không được cúi đầu hôn khóe mắt Khương Nghi, cũng cảm thấy cậu tốt hết mọi mặt.

Nhưng dù sao Khương Nghi vẫn không phải là cha Khương.

Cha Khương quả thật không thích hắn cho lắm.

Bởi vì qua tháng sau, Khương Nghi nhận được gấp đôi tiền sinh hoạt.

Cha Khương ra sức dặn dò Khương Nghi qua điện thoại: "Bé ngoan, muốn ăn muốn chơi cái gì cứ mua đi nhé, không đủ tiền thì nói với ba. Bình thường nhớ rạch ròi với Tiểu Lục một chút."

Từ nhỏ ông đã luôn dặn Khương Nghi như vậy để cậu đừng mang tiếng lợi dụng nhà họ Lục, nhưng lần này càng nghiêm ngặt hơn, cứ như hy vọng Khương Nghi sẽ phân chia rõ ràng với Lục Lê.

Tựa như làm vậy có thể khiến hai người xa cách một chút.

Khương Nghi hơi bất đắc dĩ nhưng cũng chẳng nói gì mà chỉ cất khoản tiền sinh hoạt ông cho thêm.

Lục Lê biết cha Khương không thích nói chuyện với mình, thế là tìm không ít trà ngon thượng hạng theo sở thích của ông.

Hắn cố ý dặn người ta xé bỏ bao bì rồi gói riêng bánh trà đắt tiền để người nhận không biết đó là trà gì.

Nhưng cha Khương không chịu nhận mà lần nào cũng khách sáo trả lại.

[Hoàn][ĐM] Vợ mình mình nuôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ