Chương 27: Ai là đồ phụ bạc?

2.1K 163 8
                                    

Để y ở trên?

Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi: "Y ở trên...... chẳng phải càng mệt hơn sao?" Y ở dưới đã tức giận lắm rồi, còn bắt y ở trên tự mình động chẳng phải càng tức hơn à?

"Mệt thì có mệt," Cố Văn Vũ nói, "Nhưng lúc nào ngươi cũng ở trên thì y sẽ khó tránh khỏi bất mãn, đúng không?"

Tiêu Lâm Thành nửa tin nửa ngờ, nghĩ thầm vậy mười lăm tháng sau để Khinh Ngôn ở trên đi.

Trong đầu hắn chợt hiện ra hình ảnh Mộc Khinh Ngôn ngồi trên hông hắn, chống tay lên ngực hắn, toàn thân ửng hồng......

"Tiêu công tử?" Cố Văn Vũ thấy hắn ngẩn người thì huơ tay trước mắt hắn rồi trêu chọc, "Ngươi đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ quá vậy."

"Không, không có gì," Tiêu Lâm Thành chột dạ xoa gò má nóng bừng rồi lặp lại, "Không nghĩ gì hết."

"Không nghĩ gì mà đã đỏ mặt rồi à?" Cố Văn Vũ cố ý nói, "Nếu nghĩ gì chắc chảy máu mũi luôn ha?"

Tiêu Lâm Thành định bỏ chạy, Cố Văn Vũ vội vàng kéo hắn lại: "Gà vịt sau bếp hầm sắp nhừ rồi đấy, mau ăn đi."

Tiêu Lâm Thành đành phải theo hắn về quán trọ.

Cố Văn Vũ bảo tiểu nhị đem gà vịt hầm ra, Tiêu Lâm Thành thấy con gà hầm kia thì nhớ lại ở thành Cầm Châu, trước khi đi Cố Linh Lung cũng nhờ người nấu gà cho họ.

Tiêu Lâm Thành thầm cảm khái đúng là cha con mà.

"Nào, nhân lúc còn nóng ăn đi," Cố Văn Vũ múc cho Tiêu Lâm Thành một chén canh gà lớn, "Lát nữa bưng cho Mộc công tử một ít nhé."

Tiêu Lâm Thành ngẩng đầu nhìn gian phòng trên lầu với vẻ lo lắng.

Cố Văn Vũ: "Sợ y còn giận à?"

Tiêu Lâm Thành ủ rũ cúi đầu "ừm" một tiếng.

Cố Văn Vũ: "Y giận ngươi cũng mặc kệ y à?"

"Tất nhiên không phải rồi," Tiêu Lâm Thành vội la lên, "Sao ta có thể mặc kệ y chứ?"

"Thế thì được rồi," Cố Văn Vũ cười nói, "Chỉ cần ngươi không phải đồ phụ bạc......"

Hắn nói nửa chừng thì vội ngừng lại rồi thì thầm: "Lời này không thể để phu nhân ta nghe được."

Tiêu Lâm Thành mờ mịt: "Sao thế? Chẳng lẽ Cố phu nhân......" Từng bị ai phụ bạc sao!

"Không phải phu nhân ta," Cố Văn Vũ nói, "Là tỷ tỷ nàng, cũng chính là di nương của Linh Lung đấy."

"Thật ra ta cũng chỉ mới gặp nàng một lần thôi," Cố Văn Vũ thở dài, "Lúc đó nàng đang mang thai nhưng không thấy nam nhân kia đâu. Phu nhân ta tức giận mắng nam nhân kia phụ bạc, mỗi lần nghe thấy mấy chữ này thì lại bực bội trong lòng."

Không hiểu sao tim Tiêu Lâm Thành thắt lại, "Sau đó thì sao?"

"Chẳng bao lâu sau nàng không từ mà biệt, phu nhân ta không tìm được nàng nữa." Cố Văn Vũ buồn bã nói, "Khi nghe được tin tức thì nàng đã qua đời rồi."

Tiêu Lâm Thành: "......Đứa bé kia đâu?"

Cố Văn Vũ lắc đầu, "Chẳng biết năm đó đứa bé kia có được sinh ra không nữa."

[Hoàn][ĐM] Sau khi trúng cổNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ