Chương 18: Huynh đệ lâu năm

2.3K 177 16
                                    

Tiêu Lâm Thành xoa mũi nghĩ ngợi: "Có phải Thập Thất lại nói xấu mình không nhỉ?"

Đột nhiên đầu óc hắn lóe lên, bàng hoàng nói như bị sét đánh: "Người ngươi tương tư không phải Thập Thất đấy chứ?! Hôm đó hắn tìm đến nên ngươi mới đau!"

Mộc Khinh Ngôn: "......Không phải."

"Thật không?" Tiêu Lâm Thành nhìn y rồi xích tới gần nói, "Nhưng trước đó ngươi đâu có sao, ngay hôm hắn tới quán trọ ngươi mới đau như vậy."

Mộc Khinh Ngôn: "Hôm đó là mười lăm mà. Chỉ trùng hợp thôi."

Tiêu Lâm Thành xích lại càng lúc càng gần, tựa như muốn nhìn sâu vào mắt y để xem y nói thật hay giả.

Nhưng càng gần thì hơi thở càng thêm ấm áp, từng đợt phả vào gò má làm Tiêu Lâm Thành thất thần.

"Hôn đi!" Lúc này đột nhiên nghe lão đại phu bên cạnh hào hứng nói, "Mau hôn đi!"

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

"Không phải," Tiêu Lâm Thành vội vàng lui ra lúng túng nói, "Ta không phải......"

Lão đại phu lắc đầu nói: "Da mặt mỏng như vậy sao lấy được vợ chứ?"

"Không, không phải, ngài hiểu lầm rồi," Tiêu Lâm Thành nói năng lộn xộn, "Chúng ta...... là huynh đệ, là huynh đệ lâu năm mà."

Mộc Khinh Ngôn rũ mắt lặp lại: "Là huynh đệ thôi."

Tựa như nói cho lão đại phu nghe, lại giống như nói cho mình nghe.

"Không còn sớm nữa," y đứng dậy nói, "Ta về trước đây."

Y quay lưng đi ra ngoài, Tiêu Lâm Thành lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo, "Khinh Ngôn, ngươi chờ ta một chút."

Mộc Khinh Ngôn cúi đầu đi thẳng mà không đợi Tiêu Lâm Thành, lúc rẽ vào góc đường bỗng nhiên đụng phải một người.

"Xin lỗi......" Y áy náy nói, đang định tránh ra thì thấy tên kia đột ngột vươn tay chộp cổ mình.

Mộc Khinh Ngôn giật mình nghiêng người tránh, tên kia lại trở tay muốn túm ngực áo y nhưng bị Tiêu Lâm Thành đuổi tới tung chưởng ngăn lại.

"Ngươi là ai?!" Tiêu Lâm Thành ôm Mộc Khinh Ngôn nhìn trừng trừng tên áo đen bịt mặt kia, hung dữ hỏi, "Muốn làm gì?!"

Tên áo đen không nói hai lời tung chưởng tấn công.

Tiêu Lâm Thành buông Mộc Khinh Ngôn ra rồi đánh nhau với hắn.

Chỉ chốc lát sau tên áo đen đã bị Tiêu Lâm Thành đập mấy cái, còn đạp thêm mấy cú. Hắn thấy đánh không lại nên đành tung thuốc bỏ chạy.

Tiêu Lâm Thành vung tay áo chặn lại, đến khi ngẩng lên thì tên kia đã chạy xa.

"Không sao chứ?" Mộc Khinh Ngôn vội vàng cầm tay hắn, thấy chỉ là thuốc mê bình thường, Tiêu Lâm Thành cũng đã chặn được nên mới yên tâm.

"Người kia là ai?" Tiêu Lâm Thành hỏi, "Sao đột nhiên lại túm áo ngươi?"

Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, kéo hạt châu kia ra khỏi cổ nói: "Hình như hắn...... muốn cướp hạt châu này thì phải."

[Hoàn][ĐM] Sau khi trúng cổNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ