"Tiền tôi đưa bà đâu hết rồi?" Ông Thahan khó chịu nhìn tô mì gói trước mặt, ông ít nhiều cũng làm trong công ty điện lực lớn ở Bangkok mà phải ăn sáng bằng mì gói sao?
"Tháng này buôn bán khó khăn, tôi cũng vừa đóng học cho con nên..." Bà Pang thở dài, thịt cá cũng nhường hết cho chồng con, phần mì của bà chỉ có đúng mì và nước sôi.
"Tháng nào tôi cũng đưa bà 8000, bộ ít lắm hay sao? Đã vậy còn ở chợ bán với chả buôn, bạn bè đồng nghiệp tôi mà nhìn thấy thì tôi biết đem cái nhục này đi đâu?" Ông Thahan đem tô mì còn nguyên đổ cả vào bồn rửa chén.
" ... Ba, bữa sáng thôi mà, ăn cái gì không được." Charlotte nhịn hết nổi ba mình nhưng cũng chỉ dám nhỏ giọng nói.
"Cái nhà này riết rồi không có ai coi tao ra gì hết." Ông Thahan tức giận đá lên cái ghế vô tội làm nó ngã chỏng chơ.
"Ba đừng có quá đáng, ba phải đi làm thì mẹ cũng phải đi bán hàng. Ba còn được ngồi văn phòng điều hòa, mẹ thì sao? Dãi nắng dầm mưa. Tiền học phí 1 kỳ của con cũng hết gần 3000 bath rồi, nội còn bệnh nữa." Charlotte ngước đôi mắt sớm đã ngập nước lên đối mặt với ba mình, khóe mắt em đỏ au dường như em sắp không chịu được nữa.
Em còn nhỏ vốn không hiểu được chi tiêu trong nhà như thế nào nhưng mẹ em tiết kiệm thế nào, tằn tiện thế nào với chính bản thân bà thì em hiểu nên hiện tại rất bức xúc với ông Thahan.
"Mày... Mày con gái thì có cái quyền gì mà nói, con gái gì mà hỗn láo. Nhìn nhà người ta đi, đẻ con trai mắc ham. Đẻ con gái thì cũng chẳng vô dụng như mày, còn bày đặt học hành, nghỉ đi." Ông Thahan chột dạ khi nghe mẹ mình bệnh nhưng vẫn đá chiếc ghế dưới chân ra xa hơn rồi quay người rời đi.
"Mẹ..." Charlotte ôm lấy bà Pang, em sợ hãi òa khóc. "Hay mẹ với ba ly hôn đi. Con chán lắm rồi."
Bà Pang ôm lấy con gái nhưng không biết nói gì. Bà cũng không thể nói rằng sau khi kết hôn thì đây là chuyện thường ngày, nhất định sau này con gái bà sẽ có tâm lý sợ hãi với hôn nhân.
Một mình bà không đủ sức lo cho Charlotte đầy đủ, cũng không nỡ để con gái chịu khổ. Thành thật mà nói, gia đình cũng sẽ không quá khó khăn nếu như bà nội Charlotte không bị bệnh. Hiện tại Charlotte đã lên cấp ba, sắp tới còn học thêm học bớt, bà nội Charlotte lại ở bên Anh nên chi phí chữa trị rất đắt đỏ. Vợ chồng với nhau, bỏ nhau lúc này sao đành.
Áp lực của ông Thahan, bà hiểu nhưng cũng không dám nói rõ với Charlotte. Bà chỉ sợ con gái muốn nghỉ học để đi làm phụ giúp. Với tính cách của con gái bà, đây là chuyện chắc chắn con bé sẽ làm.
"Con đừng trách ba. Bà nội bị bệnh, ba cũng biết, tiền tiết kiệm nhà mình hầu như đem chạy chữa cho bà mà vẫn thiếu nên ba mới nóng. Nhưng mẹ không muốn con nghĩ tiêu cực, ba mẹ còn lo được."
"Charlotte..." Marima thấy cửa mở nên lấp ló đưa đầu vào gọi bạn học. Nàng đến nhà Charlotte mượn một ít màu vẽ cho nhóm thuyết trình số 1.
"Marima, con đến chơi à?" Bà Pang vội gạt nước mắt cho mình rồi vỗ vỗ lưng Charlotte nhắc nhở em về sự xuất hiện của Marima.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ENGLOT ] Khó Nói Lời Yêu
FanfictionEngfa :" Tôi với cô ấy là bạn thân." Charlotte :" Cô ấy là nữ thần, tôi là tín đồ của cô ấy." Thể loại: Thanh xuân vườn trường. Hứa hẹn là một viên kẹo ngọt ngào. Thử xem?