Chương 194: Ôm nhau đến tận cùng thời gian

226 13 0
                                    

Edit | Beta: Wis

—— vì, cậu đã từng tự tay giết con dân của mình.

***

"Quả nhiên là thế."

Quốc vương thầm nhủ, nhìn mọi thứ trước mắt, cậu cũng không kinh ngạc.

Cậu biết mình đang nhìn thấy gì.

—— trận chiến khiến ác ma mất tên.

Thế giới đỏ rực như lửa.

Pháo đài hùng vĩ phủ đầy những vết sẹo chiến trận, ngọn giáo cổ bên ngoài bị gãy, xương rắn biến dạng bị xoắn lại treo trên ngọn giáo. Máu đen, đỏ, vàng sền sệt vẩy lên tường thành bên ngoài, làm ô uế pháo đài trắng tượng trưng cho địa vị cao quý của các vị thần. Đây là vương quốc của các vị thần.

Vương quốc của các vị thần, nhân gian, Địa Ngục.

Nhân gian là khu vực hỗn loạn, thần là mặt tích cực, còn Địa Ngục là mặt phản chiếu của thế giới.

Các vị thần tự cho mình là đấng tối cao trên thế giới, nơi bọn họ sống là những tòa tháp cao trên bầu trời, ẩn mình giữa các vì sao. Để thể hiện sự khác biệt giữa thần, người và Địa Ngục, một pháo đài trắng đứng sừng sững ở biên giới vương quốc của các vị thần. Ngoại trừ người được các vị thần lựa chọn để nhập thể dưới dạng linh hồn sau khi chết, thì người phàm không thể nhìn thấy hình dáng của bọn họ suốt cả cuộc đời. Pháo đài trắng là niềm tự hào của các vị thần, màu trắng tinh khiết và vẻ huy hoàng của nó tượng trưng cho sự tối cao của các vị thần.

Nhưng tôn nghiêm của thần, cũng từng bị xé rách, ném xuống đất giẫm mạnh lên.

Khói dày cuồn cuộn trên chiến trường, sóng không khí nóng bỏng mang theo sương đen xuyên qua tường thành, gió mạnh rít lên. Trong làn khói cuồn cuộn, niềm kiêu ngạo của các vị thần trở thành một trò cười.

"Ngươi sẽ phải trả giá... Lũ bọ của Địa Ngục."

Vị thần cầm ngọn giáo thốt ra âm thanh giận dữ và sợ hãi.

Ở vùng đất của các vị thần luôn tươi sáng và rực rỡ, lần đầu tiên màu sắc của bầu trời bị nhuốm đầy sương mù. Nightmare rơi xuống từ đám mây mù, trong tiếng nổ như sấm, xác chết của những sinh vật Địa Ngục và thiên sứ chất đống như núi.

"Thần đều thích tự lừa dối mình đến thế sao?"

Ác ma nói bằng chất giọng nhẹ nhàng thanh nhã, mặc lễ phục đen giẫm nát đầu của các vị thần, hắn nghiền nát hộp sọ của thần thành bột từng chút một. Bàn tay tái nhợt nhặt ngọn giáo đó lên, ném mạnh về phía pháo đài.

Giữa tiếng răng rắc, tường thành của pháo đài trắng ầm ầm sụp đổ.

Ác ma giẫm lên bụi và đống đổ nát, mang cái ác mà các vị thần căm ghét và coi thường đến vùng đất của các vị thần. Những sinh vật Địa Ngục đi theo ác ma rít ra từng tiếng kêu chói tai đầy hả hê, khiến người ta kinh hồn. Địa ngục là mặt phản chiếu của thế giới, là nơi tụ họp của mọi điều dơ bẩn, mọi điều xấu xa, mọi điều thấp hèn bị thần khinh, thần ghét.

[Edit/Hoàn] Sau khi trở thành bạo quân - Ngô Cửu ĐiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ