Bùi Quỳnh Hoa bước vào trường.
Phong thái tự tin, tướng đi khoan thai như thể hành lang là thảm đỏ. Và cô chính là hoa khôi đang không ngừng toả sáng trong mắt mọi người.
Quỳnh Hoa dáng người thon, ăn vận lại đặc biệt hợp thời thế. Mỗi sớm thức dậy đều tiện tay phủ lên mặt một lớp trang điểm nhẹ nhàng. Nên cô đại khái là trông rất xinh và nổi bật.
Hôm nay Quỳnh Hoa không được vui, nếu không muốn nói một cách chính xác hơn là tâm trạng đang rất mực không ổn. Thế nên gương mặt khi bước vào chính là mang theo một chút u ám buồn bực.
- Ơ cái con này. Mặt như đứa đám thế? - Khánh Vân, bạn cùng bàn với Quỳnh Hoa, không kiềm được đã hỏi ngay khi cô bạn thân vừa an tọa chưa được ba giây.
- Tao lại vừa cãi nhau với ổng. - Hoa nhăn mặt nhăn mày trả lời.
Những ngày qua, hai cha con Hoa đã gây nhau không biết bao nhiêu lần. Chuyện là vì cô vô tình phát hiện ông đang nɠɵạı ŧìиɧ với một vị cấp trên trong công ty. Chả trách chi gần đây ông luôn tỏ ra hời hợt, vô tâm với vợ, với con cái.
Quỳnh Hoa vì thương mẹ, muốn khuyên ngăn ba trước khi chuyện này đi quá xa, nhưng cứ mỗi lần lên tiếng, thì không quá đôi câu là hai cha con lại gây nhau ầm ĩ, chẳng ai chịu nhường ai nửa lời. Quỳnh Hoa vì điều này mà dẫn đến kết quả học tập sa sút, sức khỏe suy nhược thấy rõ.
- Lại chuyện cũ? Thôi, chuyện của người lớn, mày không lo được nhiều đâu.
- Thế tao phải làm sao? Im lặng chờ đến ngày ổng bỏ mẹ con tao?
- Một người đàn ông mà muốn đi thì thiết nghĩ không cần phải giữ lại làm gì. Mà thôi, sáng sớm đừng nói mấy chuyện này. Ăn sáng chưa?
Quỳnh Hoa thường sẽ ăn sáng tại nhà, nhưng vì hôm nay gây nhau với cha nên cuối cùng mang bụng rỗng tuếch đến trường. Bây giờ nhắc đến mới thấy nó biểu tình rột rột, đói muốn rã rời.
- Chưa. Xuống căn tin mua chút gì ăn không?
- Không cần. Bộ mày quên mình có osin phục tùng sao? Búng tay một cái là có người dâng thức ăn đến tận miệng.
Khánh Vân nghênh mặt sắc sảo. Liền tia sang phía dãy bàn bên cạnh, kề sát khung cửa sổ, nơi có một cô gái trầm lặng đang mải mê đọc một quyển sách, nhẹ nhàng chìm đắm trong thế giới của riêng mình, vốn là không chút để tâm đến không khí ồn ào xung quanh.
Khánh Vân hắng giọng:
- Ê. Con Đen kia, lại đây tao biểu. - Sau đó ngoắt ngoắt tay.
Cô gái đó là Châu, họ tên đầy đủ là Chế Nguyễn Quỳnh Châu. Nhưng mọi người trong lớp lại thường gọi cô là "Đen". Chỉ đơn giản là vì cô không được may mắn sở hữu làn da trắng nõn hồng hào như bao cô gái khác.
Quỳnh Châu sinh ra và lớn lên ở chốn quê mộc mạc bình dị. Mãi cho đến khi tốt nghiệp trung cấp, cô mới bắt đầu bước chân lên thành phố để tiếp tục theo đuổi giảng đường đại học.
Không như Khánh Vân và Quỳnh Hoa, Quỳnh Châu không biết cách ăn diện, hay nói chính xác hơn là không đủ khả năng để khiến mình trông lộng lẫy hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Song Quỳnh ) Định bao giờ ngỏ lời?
Krótkie OpowiadaniaTác giả : Windy -Này đồ khờ, sắp tốt nghiệp rồi đấy. - Uh, thì sao cậu? - Thì sau đó chúng ta sẽ không còn gặp nhau. - Uh... - ..... Có những con người, ngốc nghếch khờ khạo là thế. Có những mối tình, mập mờ không phải là cái kết viên mãn. Ít ra thì...