19

22 2 0
                                    


Trong khi Quỳnh Hoa đang vô cùng trịnh trọng mà thưởng thức bữa sáng, thì Quỳnh Châu nơi này từ sớm đã vét sạch gói mỳ tôm bình dị như thường lệ.

Cho dù là một bước hay nửa bước, thì chiếc điện thoại cũ nát ấy luôn được cô ôm khư khư bên người như một vật bất li thân. Quả thật không gì bồn chồn hơn việc dài cổ chờ đợi dòng tin nhắn từ người mình cảm mến.

Hoá ra thích một người là cảm giác như thế. Là cuộc đấu tranh, là những mâu thuẫn giữa lý trí và con tim. Là những rối bời như đoạn chỉ bị vo thành viên và không có nút tháo gỡ.

Nên chủ động, hay chờ đợi? Nên nhân nhượng, hay nỗ lực giành lấy? Nên tấn công, hay lui về phòng thủ? Và nên kiên trì, hay dần dần bỏ cuộc? Đều là những câu hỏi thường xuyên hiện hữu trong suy nghĩ của một người đang yêu, đang thích hay chỉ đơn thuần là say nắng nhất thời.
Những câu hỏi mà, lời đáp rõ ràng thì chẳng có, chỉ cứ thế mà trở nên mơ mơ hồ hồ lẩn quẩn mãi trong tâm trí, khiến cho cuộc sống của một kẻ cô đơn vốn dĩ đang yên bình bỗng nhiên lại dậy sóng.

Quỳnh Châu chợt nhấc bổng điện thoại, gõ vào dòng tin: "Đã xem tấm thiệp chưa? Cậu thích nó chứ?", nhưng không nhấn gửi mà lại thẳng tay xoá đi mặc dù cả câu văn lời lẽ cũng đã được viết trọn vẹn. Và cứ thế cho đến cuối cùng, cách cô chọn vẫn là trông ngóng, là chờ đợi...

- Chị Châu ơi. Trưa nay đi xem phim với em đi. - Thiên Ân reo hò với hai tấm vé trên tay. Cắt ngang dòng suy nghĩ của Quỳnh Châu. Trong giây phút, cô như bừng tỉnh, tự giác thoát khỏi những mông lung mơ hồ.

Con bé này chính là đang đùa cô đó sao? Tiền ăn tiền uống còn phải dè dặt thắt bụng, huống hồ chi là phung phí vào tấm vé giải trí đắt đỏ ấy. Đối với cô mà nói, thật sự là không đáng.
- Đùa vui đấy! Em thừa biết chị không dư dật để tiêu vào mấy thứ vô bổ ấy.

- Tất nhiên em biết. Nhưng mà... không lẽ... vé miễn phí chị cũng từ chối sao?

Quỳnh Châu vừa hớp vội ngụm nước liền như muốn phun trào ngay tức khắc:

- Miễn phí? - Mắt cô sáng rực như đèn pha. Hỏi lại một lần như để chắc chắn.

Thiên Ân lúc này cũng không thể giấu nổi sự vui mừng khôn xiết qua điệu nhảy hí hửng không có điểm dừng, mắt con bé tít lại, vui như sắp ngất.

- Là miễn phí đấy! Em tham gia trò quay số may mắn, trúng được cặp vé này đây. Trưa nay chúng ta cùng đi xem nào!!!!

Lần đầu tiên cầm tấm vé xem phim trên tay, trong lòng cũng trở nên nôn nao một phần. Nếu như có thể làm bất cứ điều gì để gϊếŧ ngày dài hôm nay, cô nhất định sẽ không dại gì mà từ chối. Chờ đợi, thật mang đến cho con người ta cảm giác hụt hẫng đến đáng sợ.
***

Trở lại với bữa tiệc sinh nhật lãng mạn tại căn biệt thự hạng sang, Alex và Quỳnh Hoa đã hoàn tất bữa sáng rồi nhanh chóng chuyển sang dạo quanh khuôn viên bể bơi phía sau nhà. Alex thật sự đã vì nàng mà bỏ ra không ít công sức để trang hoàng nơi này sao cho trông thật đẹp mắt và hài hoà, cũng đã vung ra không ít tiền để mua tặng nàng những thứ xa xỉ, chói mắt. Nhưng chẳng hiểu sao, nơi lòng ngực Quỳnh Hoa vẫn cứ nghen nghẻn một cảm giác thật lạ. Chẳng đến nỗi buồn chán, nhưng cũng chưa đạt đến cảnh giới của sự hạnh phúc.

(Song Quỳnh ) Định bao giờ ngỏ lời?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ