Việc Quỳnh Hoa đột nhiên ngắt máy và khoá nguồn đã khiến Quỳnh Châu một phen lo sốt vó. Cô ngay lúc này, đối với buổi xem phim căn bản cũng chẳng còn một chút hứng thú.Chẳng nói chẳng rằng, cô hớt hải bỏ qua những thú vui, cùng Thiên Ân ngay lập tức trở về nhà. Suốt đoạn đường đó, con bé đã không ngừng làu bàu lấy cô về việc lãng phí tấm vé mà nhỏ may mắn lắm mới giành được, càng không ngừng giận dỗi vì đã để chuyện của Quỳnh Hoa cắt ngang buổi đi chơi hiếm khi có dịp. Mắt con bé nheo lại, lườm cô thật sắc.
- Đó. Đã bảo ngay từ đầu đừng nói dối, thì bây giờ mọi chuyện có phải đâu đến nỗi?
Quỳnh Châu không còn tâm trí để cãi vã, cô đang rất mực bận rộn với những cuộc gọi đi liên hồi, nhưng đầu máy bên kia vốn dĩ vẫn là tiếng thuê bao chát chúa.
Về đến nhà, ngoài túi bánh trái được để lại trước bậc thềm thì chẳng còn ai. Quỳnh Hoa đã thật sự chẳng buồn đợi cô để giải thích.- Người ta còn có tâm mang quà đến nữa cơ. Lần này chị tiêu thật rồi. - Thiên Ân trưng ra bộ mặt lực bất tòng tâm, mân mê túi bánh sặc sỡ trên tay.
- Giờ chị phải làm sao?
- Làm sao? Chị còn dám hỏi em làm sao á? Sang nhà, đập cửa, xuống nước xin lỗi và nói toàn bộ sự thật chứ sao.
- Không biết nhà....
- Vậy thì tự mà mò lên khu quận 7 tìm. Có duyên tự khắc sẽ gặp.
Thật ra Thiên Ân chỉ có ý định bông đùa một chút. Ngờ đâu vừa quay mặt lại đã thấy con người khờ khạo kia lao như tên bắn trở ra đường lớn.
- Trời ạ. Em nói đùa, này!!!!
Thiên Ân gân cổ gọi lớn, nhưng kỳ thực đã quá muộn để giữ lại đôi chân gấp gáp đằng xa. Quận 7 rộng lớn như vậy, chắc gì đã đủ duyên mà chạm lấy mặt nhau. Lại chẳng phải như những thước phim dài tập, chạy đi chạy lại một chút đã có thể tìm thấy nhau. Trên thực tế thì, việc này khó như mò kim đáy biển. Nhưng dù sao cô cũng mong, ông trời sẽ không phụ lòng con người chân thành ấy.
***Trong khi đó, Quỳnh Hoa trở về nhà như mang theo một vầng mây đen u ám trên đỉnh đầu. Lê cái thân ủ rũ chầm chậm bước về phòng mà chẳng buồn chào hỏi ai. Alex thấy cô về còn chưa kịp mừng quá ba giây, đã bị cô nàng quẳng ngay vào mặt bộ dạng hậm hực khó chịu, chẳng ai dám đến gần.
Cánh cửa đóng lại trong cơn giận dữ. Tựa như trong chốc lát cả thế giới suy sụp ngay trước mắt. Thứ cảm giác này dường như muốn bóp nghẽn cả trái tim cô. Muốn dỗi, muốn ghen tuông, muốn trách mắng vài lời, nhưng nghĩ lại, lại chẳng biết lấy quyền gì để ghen, lấy cớ gì để hờn giận. Thật ra chính cô cũng chẳng rõ mình đang chờ đợi hay mong ngóng điều gì. Cũng không tài nào phân biệt nổi thứ tình cảm mà cô dành cho cậu ấy, chỉ đơn thuần là bạn thân, hay là... một thứ gì đó hơn cả mức bạn thân?
Trong vô thức, cô bất giác nhớ đến tấm thiệp sinh nhật còn chưa kịp mở. Liền vội tiến đến ngăn bàn, hồi hộp cầm nó trên tay.Hai mảnh giấy được mở ra, đập ngay vào mắt là dòng chữ vô cùng nắn nót của người gửi, cùng một vài hình vẽ nguệch ngoạc.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Song Quỳnh ) Định bao giờ ngỏ lời?
Short StoryTác giả : Windy -Này đồ khờ, sắp tốt nghiệp rồi đấy. - Uh, thì sao cậu? - Thì sau đó chúng ta sẽ không còn gặp nhau. - Uh... - ..... Có những con người, ngốc nghếch khờ khạo là thế. Có những mối tình, mập mờ không phải là cái kết viên mãn. Ít ra thì...