- Hôm nay cậu có qua rước tớ đi học chung không?- Không! Và từ nay về sau cũng không! Cậu tự bắt buýt lên đi. - Sớm, Quỳnh Hoa đã chào đón ngày mới bằng sự bực dọc len lỏi chút hờn giận. Chuyện hôm qua vốn dĩ vẫn chưa nguôi.
Không có Quỳnh Châu đi cùng xe, nàng cũng không còn hứng thú dắt nó ra ngoài. Hôm nay, nàng muốn thử một mình tản bộ đến trường, từ từ mà thưởng thức hương vị của buổi sớm đầu ngày, không chút vội vã, không một nỗi tất bật như lúc trước. Chỉ mong, vạn vật xung quanh có thể làm dịu được tâm trạng của nàng hiện tại.
Thật ra sau mỗi trận cãi vã, nàng đều bất giác nhận ra thêm một điều, rằng hình như tình cảm nơi này đang ngày một lớn dần theo thời gian, nó không còn mơ hồ, không còn là những suy nghĩ mông lung, mà dường như đang hiện hữu thật rõ ngay trước mắt, rõ ràng đến mức nàng không còn có thể phản kháng hay lắc đầu phủ nhận, chỉ còn có thể bất lực mà gật đầu thừa nhận rằng, mình đã yêu một người con gái. Và mình cần cậu ta hơn bất cứ ai khác trên đời này.
Mối quan hệ mập mờ này, nàng không muốn tiếp tục nữa. Chỉ muốn dừng lại và đặt chân bước sang một mối quan hệ rõ ràng, khẳng định hơn cho vị trí của nhau. Một ngày đẹp trời nào đó, nàng chắc chắn sẽ phải ngỏ lời, nếu không, sau này hối tiếc có lẽ cũng đã muộn.Đang mải miết đuổi theo những dòng suy nghĩ thoắt ẩn hiện trong tâm trí, chợt tiếng còi xe đâu đó cứ inh ỏi đuổi theo bên tai nàng, khiến nàng bực dọc mà ngẩng mặt định mắng cho một trận, tại sao vỉa hè là dành cho người đi bộ mà vẫn có kẻ bất lịch sự đến như vậy?
Thế nhưng, còn chẳng kịp nói gì, kẻ "bất lịch sự" ấy đã dùng nụ cười vô tội đánh gục tim nàng. Là Quỳnh Châu.
- Tiểu thư, lên xe chứ? Tất nhiên chẳng phải tay ga sang chảnh, xe bèo thôi, nhưng tớ biết tiểu thư không chê mà? - Quỳnh Châu cười ngọt, tiện tay đưa nàng mũ bảo hiểm.
Nàng lườm, tuy vẻ mặt vẫn ra vẻ "bà đây bất cần", nhưng thật ra trong tâm đang nguôi dần đi. Ít ra thì tên vô tâm này vẫn còn biết vác bản mặt đến mà chủ động làm lành đấy.- Xí. Tớ thèm vào! Tớ thích đi bộ hơn. - Nàng ngoảnh mặt đi.
Quỳnh Châu vội chìa ra thêm gói bánh trứng thơm nức mũi, cũng là món ăn được liệt vào danh sách "ăn mãi chẳng ngán" của nàng.
- Không lên xe tớ ăn hết đấy!
Không ngoài dự đoán, mắt nàng sáng rực như đèn pha, bao nhiêu hờn giận bỗng chốc chỉ tựa như giọt nước giữa đại dương, ngay lúc này món bánh trứng mới là thứ đáng để nàng để tâm.
- Tớ vì bánh trứng mới lên xe đấy, không phải vì cậu đâu. - Nàng tiện tay với luôn cả gói bánh cho vào giỏ.
- Mà này, kiếm đâu ra cái xe thế? Có xe mà giấu tớ à? Hành hạ tớ bao năm qua ghé đèo cậu đến trường.
- Xe này của Thiên Ân cho mượn cậu ơi. Năn nỉ mãi mới mượn được một hôm thôi đấy. Ngồi cho ngay ngắn vào, ôm chặt tớ nếu không muốn ngã xe. Tớ chạy xe này không quen đâu đấy.Quỳnh Hoa khẽ cười, đôi tay nhỏ bỗng chốc bị Quỳnh Châu nắm lấy kéo ra phía trước, nhẹ nhàng mà ôm lấy. Nói cậu ta là tên khờ thật sai lầm, đây chẳng phải là đang lợi dụng để được nàng ôm ấp đó sao? Nhưng nàng mặc kệ, lợi dụng nhằm thứ nàng thích thì nàng đây chiều tất thẩy.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Song Quỳnh ) Định bao giờ ngỏ lời?
KurzgeschichtenTác giả : Windy -Này đồ khờ, sắp tốt nghiệp rồi đấy. - Uh, thì sao cậu? - Thì sau đó chúng ta sẽ không còn gặp nhau. - Uh... - ..... Có những con người, ngốc nghếch khờ khạo là thế. Có những mối tình, mập mờ không phải là cái kết viên mãn. Ít ra thì...