Những lễ lộc Trương Tam chuẩn bị rất nặng, có cả cau tươi trầu vàng, một xấp lụa the cùng mấy điếu tiền, hoạ có đi lễ ông cai ông đốc thì lễ cũng chỉ đến thế. Hắn mua cả thịt heo khô, gạo tẻ gạo nếp, chiếc tráp bé xinh bằng gỗ dẻ thơm ngát đựng những phấn thơm, vôi đỏ, và cả khoá bạc. Lễ vật hai tay cầm không hết, tôi phải quảy thúng đi.
Trương Tam khiêng ra trước cửa nhà giúp tôi, nhìn tôi một cái thật sâu, nhưng cuối cùng vẫn không dặn dò gì. Hắn đứng nhìn theo đến khi tôi không quay đầu lại nữa, trong đầu vẫn còn in hằn dáng vẻ vẫy tay rối rít của hắn.
Hôm nay trời trong, hoa hoàng anh nở vàng rộ và lấp lánh như những vệt nắng đọng. Tôi đội chiếc nón lá trên đầu, lầm lụi bước xuống núi. Trong đầu dường như chẳng nghĩ gì, mà cũng nghĩ thật nhiều, những hình ảnh cũ lướt qua tâm trí nhưng sao thật xa xôi.
Rồi ngôi nhà quen thuộc cũng hiện lên trước mắt. Tôi đứng chần chờ ngoài giậu dăm ba phút, cho đến khi thấy khói bếp lượn lờ bay lên, mới đẩy cửa bước vào.
Vừa vào, tôi vừa cất tiếng gọi: "Mẹ ơi, cha ơi, con về rồi."
Trong lòng có hơi chua xót, lạ lẫm, bởi vì bây giờ trông mình không khác gì những người thân người quen ở xa ghé chơi chứ không phải một đứa con trở về thăm gia đình. Tay chân tôi cứ ngượng ngùng, líu ríu, còn mắt chẳng biết dòm vào đâu.
Mẹ tôi xông ra đầu tiên, trên gương mặt người đàn bà đứng tuổi gầy trơ ấy là một vẻ gì lạ lắm, ngồ ngộ, ngạc nhiên mà cũng chưng hửng, không rõ là bà có thấy chút vui vẻ nào khi đứa con bà gả đi quay về thăm sau mấy tháng liền chẳng thèm trở lại. Tôi thấy quặn thắt với ý nghĩ ấy, không rõ là do áy náy về sự lạnh lùng của mình, hay vì mẹ tôi không tỏ ra mừng đón.
"Về à, tao tưởng mày chẳng còn nhớ gì chúng tao!"
Bà xộc đến, sừng xỉa một câu, tôi làm như không nghe thấy, cúi đầu tháo cái nón xuống: "Mẹ, con mang chút quà đến đây."
Mắt người đàn bà sáng lên: "Đâu, có gì, mang vào nhà để mẹ mày xem."
Tôi gánh quang thúng bước qua ngạnh cửa, khoé mắt liếc ngang dọc ngôi nhà quen thuộc. Vẫn bộ bàn ghế gỗ nhãn, chiếc khăn trải cũ màu xám đay, những bồ, giỏ chất đầy tường mà lúa không bao giờ đầy. Ngôi nhà có vẻ bừa bộn hơn, với những liềm kéo ngổn ngang và rạ trấu vãi đầy trong các ngách hở.
Tôi đặt quang thúng lên bàn, hỏi: "Thầy con đâu?"
Mẹ tôi nhếch miệng: "Vào mời cha mày ra đi, ở buồng trong đấy."
Tôi thở hắt một tiếng nhẹ nhõm, mẹ vẫn sai bảo tôi như lúc tôi còn ở nhà này, niềm thân quen chợt dội vào ngực, tôi sải bước vào trong buồng.
Căn nhà có mùi xưa cũ, những món đồ không biết bao năm tuổi bạc phếch và mục úa, ánh sáng le lói xuyên qua vách phên rách cũng không làm sáng hơn con mắt người sống ở đây, trong cái chờn vờn u tối. Nhưng tôi đã quá quen với từng ngóc ngách ngôi nhà này, linh hoạt luồn qua những món đồ cũ chỏng chơ, vài bước chân đến cửa buồng.
"Cha ơi, con đã về." Tôi gọi qua cái cửa bằng nứa.
"Ừ." Một giọng lè nhè xa xăm vọng ra, tôi lùi về sau vài bước, lưng đụng vào tường đất. Tay tôi quen lối lần mò trên tường, cào trúng chỗ lõm, là do những lần bị phạt úp vào vách, lấy móng tay nạy từng chút một mà ra. Bức tường này chứa đựng những năm tháng thơ dại của tôi, với những cái vạch bé tí chỉ cao ngang bắp đùi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(BL) Cô dâu của Trương đồ tể
RomanceNội dung ngắn gọn như sau: Trước khi cưới: Tôi đường đường là một thằng con trai mà mấy người đòi gả tôi á?! Sau khi cưới: Cơ ngực... bự quá (º﹃º)