Chương 35: Hành lang

37 9 0
                                    

Cái người hơn nửa tháng sống chung chưa từng thấy đùa giỡn, vậy mà lại mở công năng ở thời điểm cửa ải nguy cơ nhìn như không đúng lúc này, điều đó khiến Lâm Y không chuẩn bị đã ăn phải một cú trêu chọc, nhất thời hơi buồn bực.

Nhưng suy cho cùng Lâm Y không phải người tính toán những thứ này, cho nên sau khi hơi buồn bực, trong lòng nàng bị nhẹ nhàng khuấy động -- Thật ra, chẳng phải đây mới là điều bình thường sao? Con người trước mặt này, bất kể nhìn như đặc biệt vô cùng, đứng đắn nghiêm túc trưởng thành vô cùng, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một cô sinh viên trẻ, thân đang ở lứa tuổi nên thích đùa giỡn và tươi vui. Có lẽ bởi vì thật sự xem mình là bạn tâm giao, cô mới dần dần lộ ra sự mềm mại và thả lỏng khi ở cùng với bạn, mới biểu hiện một mặt nên có này nhỉ?

Cảm xúc ngừng ở đây, Lâm Y không cho phép bản thân tiếp tục nghĩ sâu nữa, dựa vào kinh nghiệm của quá khứ, xâm nhập quá sâu để phỏng đoán nội tâm của đối phương, có khi sẽ trói buộc tâm tư của chính mình.

Đối với hy vọng được chọn, Lâm Y không ngại giao tính mạng, nhưng tuyệt đối không muốn giao tâm.

Tất nhiên, người bên cạnh không thể cảm nhận được những tâm tư này, do đó thấy sau khi nụ cười vụt tắt Lâm Y chỉ ngẩn người giây lát rồi im lặng cúi đầu đeo ba lô, Diệp Nghi Thiển cũng chỉ cho rằng nàng lại đang hờn dỗi -- dù sao bộ dạng chẳng ừ chẳng hử này thật sự rất giống với trước đó lúc leo lầu bị bỏ rơi. Thế nhưng vì đùa giỡn mà hờn dỗi thì chắc không cần dỗ dành, cho nên Diệp Nghi Thiển không làm gì nữa, chỉ giúp nàng lau mồ hôi rồi rút tay về, lần nữa đặt lực chú ý lên khốn cảnh trước mắt.

May mà lần này Ông trời không trêu đùa các nàng nữa, tiếng bước chân nặng nề bên ngoài trạm y tá quanh quẩn giây lát, vì không tìm thấy gì nên từ từ càng lúc càng xa; mà xuyên qua tấm kính bị máu che hơn một nửa trước mặt, có thể lờ mờ nhìn thấy trong phòng trực bác sĩ cái bóng đen đang không ngừng cử động, thậm chí còn di chuyển vài chỗ, nhưng may mắn, thứ đó giống như không nghĩ tới muốn đi qua mở cửa.

Lắng tai nghe một lúc, phán đoán hiện tại có thể hành động, Lâm Y dùng tay ra hiệu với Diệp Nghi Thiển, hai người song song từ trạm y tá rón rén xoay người bước ra, chọn đi hướng ngược lại với tiếng bước chân kia, tiến vào hành lang phòng bệnh phổ thông.

Hành lang này dài hơn nhiều so với dãy hành lang mà hai người đã nhảy cửa sổ tiến vào trước đó, cũng rộng hơn, hai bên hành lang đều là từng cánh cửa phòng bệnh đối xứng nhau, hiện giờ những cánh cửa này có cái mở ra, có cái đóng chặt, cộng thêm ánh sáng trên hành lang không đủ, thấy được rất nhiều đèn bị bể, còn lại vài chiếc lẻ tẻ cũng hơi trục trặc, đang liên tục nhấp nháy mang theo tiếng "xẹt xẹt" nho nhỏ, càng khiến cho xung quanh tăng thêm cảm giác quỷ dị và hồi hộp.

- Nhất định phải đi qua hành lang này hả? - Lâm Y nấp ở khúc rẽ hành lang nhìn phía trước nhíu mày:

- Chỗ này quả thật chính là cảnh tượng kinh điển yêu thích nhất trong phim kinh dị nha, ngập tràn bầu không khí nhìn qua là thấy sẽ xảy ra chuyện.

Tuy cau mày, nhưng giọng nói kia rõ ràng là ung dung, vì thế Diệp Nghi Thiển không nghĩ nhiều, chỉ thẳng thắn giải thích:

- Không có cách nào khác đi vòng qua, em nhìn đi. - Cô chỉ vào phía cuối hành lang xa xa:

[Bách hợp - Editing] [Hiện đại] Mai Sát (霾杀) - Bát Thiên TuếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ