Hai người cứ ngồi dựa tường sau cửa phòng bệnh ICU như vậy trong chốc lát, Diệp Nghi Thiển là đang tự kiểm điểm, còn Lâm Y xem ra là để hồi phục cả thể xác và tinh thần mà thôi.
Bất kể vì điều gì, nói chung đây không phải là nơi ngồi lâu, cho nên sau một lát hai người liền phục hồi tinh thần đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục làm chính sự.
Gọi là chính sự, đương nhiên là chỉ tìm ba của Cố Tùng Kiện ở khu giám hộ phòng bệnh nặng này.
Cũng may dò xét chỗ này không áp lực như đi ngang hành lang rộng, dù sao trước đó gây ra tiếng động lớn như vậy, nhưng bên trong vẫn yên tĩnh, ít nhất chứng minh ở đây không có mối nguy kiểu nghe tiếng kích động. Mà cánh cửa bị khóa trước đó cùng với hình ảnh phơi bày trước mắt hiện giờ cũng chứng minh cho điều này. Tuy rằng căn phòng lớn trông có vẻ lộn xộn do giường bệnh và các loại thiết bị trị liệu quanh giường, nhưng cũng là kiểu lộn xộn bình thường, trong tầm mắt, mọi thứ đều lẳng lặng ở đó, không có va chạm nghiêng lệch, không có ngã đổ vỡ, càng không có vết máu và thi thể.
Thế nhưng điều này không có nghĩa sự việc trở nên thuận lợi hơn.
- Trước đó lúc mở cửa, chị phát hiện ổ khóa vốn là dùng chìa khóa khóa lại từ bên ngoài.
Quét mắt quanh căn phòng bệnh nặng rộng rãi yên tĩnh này, chân mày Diệp Nghi Thiển vẫn nhíu chặt:
- Kết hợp với hiện trạng trước mắt, chị nghi chỗ này là phòng trống, rất có thể bệnh nhân đã chủ động chuyển đi, mới có thể nhớ khóa cửa lúc đi, đồng thời bên trong phòng bệnh cũng được bảo trì hoàn hảo không hư hao gì.
- Em cũng cảm thấy ở đây nhìn như là phòng trống, nhưng mà, chuyển đi à...
Lâm Y vừa trả lời vừa cùng Diệp Nghi Thiển chầm chậm đi về trước, tay nàng vẫn nắm chặt dao chiến thuật, không vì quanh mình yên tĩnh bình thản mà thả lỏng cảnh giác nhiều.
- Nếu chuyển ra bệnh viện, khu gia quyến cảnh sát và bệnh viện gần như vậy, ba của Cố sư huynh không thể không mang theo chút tin tức nào chứ... Mà nếu chỉ tùy tiện dời đi bên trong bệnh viện, khó mà nói được tình huống hiện giờ là tốt hay xấu.
- Ừ, cho nên hết thảy vẫn là đợi tìm được giường bệnh của chú Cố rồi nói tiếp.
Diệp Nghi Thiển gật đầu đồng ý, chỉ vào một gian phòng riêng ở xa xa tách biệt với mấy cái khác ở một đầu khác của căn phòng lớn này, nói:
- Trước đó lúc lập kế hoạch với nhóm ông chú, chị nghe nói bởi vì sợ vết thương bị nhiễm nên chú Cố ở phòng đơn cao cấp hơn, hẳn là chỗ đó, chúng ta đi nhìn thử, biết đâu có thể để lại manh mối gì.
- Cũng chỉ có thể như vậy. Được rồi, tốt nhất lát nữa chúng ta cũng nên để lại ký hiệu gì đó cho nhóm Cố sư huynh, thuận tiện...
Nói được một nửa, mắt Lâm Y sáng ngời, giống như phát hiện bảo vật gì đó, ba chân bốn cẳng vội vã đi tới, lời đến bên môi đổi thành:
- Nè học tỷ, chị chờ một chút canh gác giùm em, hình như em nhìn thấy thứ tốt!
Mặc dù không hiểu trọng tâm câu chuyện bị thay đổi, nhưng Diệp Nghi Thiển không hỏi nhiều, cô theo sát bước chân Lâm Y đi tới trung tâm toàn bộ căn phòng lớn --- ở giữa là một quầy hình tròn giống trạm y tá, trên mặt bàn phía trong còn có đủ loại màn hình thiết bị, tuy hiện tại đều ở trạng thái tắt, nhưng chắc hẳn là trung tâm trạm giám sát theo dõi số liệu giường bệnh. Đang lúc Diệp Nghi Thiển cho rằng Lâm Y sẽ xoay người tiến vào trạm lớn, lại thấy nàng không nhìn trạm giám sát lâu, mà trực tiếp chạy đến một cái tủ nhỏ cạnh quầy mà ngồi xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bách hợp - Editing] [Hiện đại] Mai Sát (霾杀) - Bát Thiên Tuế
Misteri / ThrillerTên truyện: Mai Sát (Bụi mù chết chóc) Tác giả: Bát Thiên Tuế Tình trạng bản raw: đang viết Tình trạng edit: Bởi vì tác giả đang viết nên mình cũng edit tàn tàn --------------------------- Thế giới sát cơ tứ phía, người chết muôn nghìn, kẻ mạnh thư...