Chương 20: Thượng tiên là nhóc đáng thương

562 61 4
                                    

Chương 20: Tiền đâu, có tiền thì mày lấy ra

Huấn luyện kết thúc vào giữa tháng 8.

Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì cũng thu dọn hành lý lên đường.

Còn mười ngày nữa là khai giảng nên đội trực tiếp cho bọn họ nghỉ về nhà, đàn anh đàn chị mua vé trước đã lên máy bay rời đi vào chiều hôm qua, Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì thì lấy vé máy đội đã mua trở về thành phố C nơi đội tỉnh đang ở.

Trên máy bay, Quý Hạo nói: "Nhóc phải về nhà thì mấy ngày nay anh thấy chán lắm, cũng không có chỗ để đi, ăn rồi ngủ như heo."

Nguyễn Minh Trì nhắc nhở: "Bài tập hè."

Quý Hạo nhướng mày: "Làm xong rồi."

Nguyễn Minh Trì: "..."

Một lúc sau.

Quý Hạo lại nói: "Ôi chán quá, muốn đi du lịch một chuyến, nhóc có gì hay thì giới thiệu thử?"

Cả đời này Nguyễn Minh Trì chưa từng nghĩ đến việc đi du lịch lắc đầu.

Quý Hạo nói: "Nhà nhóc có vui không?"

Nguyễn Minh Trì kinh ngạc.

Quý Hạo vỗ tay một cái: "Đúng rồi, anh về nhà với nhóc đi."

"..."

Tất nhiên Nguyễn Minh Trì không đồng ý, nhưng Quý Hạo cứ quấn lấy, bám đuôi theo một đường, cuối cùng còn theo cậu đến trạm xe khách đường dài, mua vé cùng một chuyến xe.

Nguyễn Minh Trì nhìn thanh niên ngồi bên cạnh cười hì hì thì mím chặt khóe miệng.

Còn có thể làm sao đây.

Nguyễn Minh Trì nói: "Nhà tôi không có chỗ cho anh ở, anh ở thành phố đi."

"Anh muốn ở với nhóc, chỉ một đêm thôi."

"Nhưng..."

"Tiết kiệm tiền."

Nguyễn Minh Trì lạnh lùng nhìn hắn, muốn tiết kiệm tiền thì đừng theo, đừng đi du lịch!

Trời vừa tối, hai người mới một trước một sau vào làng. Làng của Nguyễn Minh Trì phát triển cũng không tệ lắm, mỗi hộ gia đình đều là một tòa nhà nhỏ và sân nhỏ, cách không quá xa thành phố, coi như là một ngôi làng giàu có trong thành phố.

Chú bác cô dì trong làng ăn cơm xong đi lòng vòng tiêu cơm, từ xa đã trông thấy hai thanh niên phong độ, vừa cao vừa gầy, khí chất mạnh mẽ, nhìn từ xa như thanh niên từ thành phố lớn tới, đạp lên trời chiều mà đến rất có dáng vẻ xiêm y phong nhã bên tuấn mã. (*)

(*) Chỉ những người giàu sang, quần áo sang trọng.

Nhưng nhìn kỹ thì nhận ra là Nguyễn Minh Trì.

Có người lớn tiếng gọi: "Ơ! Nguyễn Minh Trì về rồi! Nghe nói con giành hạng nhất trong cuộc thi."

Lập tức có người tiếp lời: "Lợi hại, đứa nhỏ này tôi đã thấy khác thường từ khi nó còn nhỏ, nó còn cao hơn những đứa trẻ khác."

"Thật ra ba nó cũng cao lắm, trông cũng đẹp trai, đáng tiếc số mệnh không tốt."

"Ai! Bà nói xem, sao ổng lại tàn tật? Mẹ nó cũng chẳng phải thứ tốt lành gì..."

[Edit/End] Trông nom người trăm tuổi vô lo - Tĩnh Chu Tiểu YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ