Chương 62: Hắn không còn yêu cậu nữa, hắn sẽ không còn gần cậu nữa, hắn hận cậu
Biệt thự xây đơn độc trên núi, núi không cao, cũng có một con đường rộng rãi dẫn vào khu đô thị, thậm chí đứng trên ban công trên nóc biệt thự cũng có thể thấy ánh đèn ở xa xa, hệt như một vũ trụ rực sáng vào ban đêm.
Song bậc giàu có phú quý lại sống trong một biệt thự xa hoa, vinh quang tráng lệ ban ngày dần trở nên lạnh lẽo cô độc khi màn đêm buông xuống.
Gió núi luôn mạnh hơn thành phố, thổi qua cửa sổ phát ra tiếng "vù vù", ban ngày cây cối tươi tốt phát ra tiếng "xào xạc", tuy mọi nơi trong vườn đều thắp đèn nhưng bóng đổ trên cửa sổ vẫn rất ma quái.
Nguyễn Minh Trì tắm rửa từ sớm, bôi một lớp dầu thơm mềm từ đầu đến chân, chờ tối nay cậu chủ gọi đến, song mãi cho đến chín giờ, tiếng xe lăn chạy bằng điện quen thuộc cũng không vang lên, cửa phòng luôn đóng kín, không ai tới gọi cậu.
Nguyễn Minh Trì ngồi bên giường chờ đợi cúi đầu miết ngón tay, vẻ mặt cô đơn cho đến khi gió lạnh vờn qua lưng cậu, âm thanh "vù vù" lọt vào màng nhĩ, khóe miệng cậu mím chặt, kéo chăn lên rồi trùm kín người từ đầu đến chân.
Cậu dám chắc, bên cạnh mình lúc ấy nhất định có người. Cậu cũng không nhìn nhầm dòng chữ đặc biệt trên túi đóng gói dưới chân mình, lúc đó nhất định có thứ gì đó đưa thức ăn đến tay cậu, nếu không phải Quý Hạo sẽ là ai đây? Ma da à?
Nỗi sợ hãi quấn quanh từ đầu ngón chân, dù có quấn chặt đến đâu cũng không thể xua đi cảm giác lạnh thấu xương, Nguyễn Minh Trì quấn mình thật chặt, hai mắt dừng ở cửa lớn, vô cùng mong chờ sự xuất hiện của người đó.
Cậu muốn ôm hắn, cũng muốn được hắn ôm thật chặt, muốn xua đuổi tất cả nỗi sợ hãi và bất an với cái ôm đó.
Nhưng cho đến khi Nguyễn Minh Trì ngủ thiếp đi, cánh cửa vẫn chưa bị ai đẩy ra.
Nửa đêm, cậu bị cơn ác mộng đánh thức, đột nhiên dâng lên một cảm giác hoảng sợ tuyệt vọng.
Dường như cậu đã hiểu sự trừng phạt của Quý Hạo là gì.
Hắn không còn yêu cậu nữa, hắn sẽ không còn gần cậu nữa, hắn hận cậu.
Không có vết thương trên da thịt, không có vết bầm tím nào trên da nhưng cảm giác này không dễ chịu chút nào, Nguyễn Minh Trì chỉ cảm thấy đêm nay, trái tim của mình hết lần này đến lần khác bị thứ gì đó xuyên qua, máu chảy đầy giường đầy đất.
Mở mắt, trằn trọc đến sáng.
Chín giờ sáng hôm sau, cửa phòng cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa, khi Nguyễn Minh Trì mở to đôi mắt xanh đen nhìn sang, người mà cậu chờ mong cũng không tiến vào, chỉ là người hầu đẩy cửa vào, đặt bữa sáng lên giường, đắp khăn ăn lên ngực rồi cung kính rời đi, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Nguyễn Minh Trì không thể nếm được mùi vị của thức ăn, dường như lại trở về trên thuyền, cả thế giới đều rung chuyển, cậu không nếm được mùi vị của bữa sáng, ngay cả vị ngọt cũng biến thành vị đắng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit/End] Trông nom người trăm tuổi vô lo - Tĩnh Chu Tiểu Yêu
RomanceTên khác: Love You Till Death; 守你百岁无忧(快穿) Tác giả: Tĩnh Chu Tiểu Yêu 静舟小妖 Raw: Tấn Giang, Khotangdammy Edit | Beta: Wis Bìa: Cải Nhỏ Độ dài: 87 chương Thể loại: Đam mỹ, cường cường, mưa dầm thấm lâu, điềm văn, nhanh xuyên, chủ công Nói nhiều thẳng n...