Trước khi rời khỏi đây, Quân Ngô còn muốn làm một việc, để hắn an lòng.
"Hàm Quang Quân, nghe nói thế giới các ngươi có một thuật, gọi là vấn linh. Có thể nhờ ngươi giúp một việc sao?"
Mọi người nhất thời không biết hắn muốn làm gì, Lam Vong Cơ cũng không từ chối, từ trên vai lấy xuống cổ cầm, cởi vải bọc, tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống, lãnh đạm nhìn Quân Ngô hỏi: "Muốn tìm người nào?"
Quân Ngô đáp rất đơn giản: "Katsura Kotarou."
Mọi người nhất thời hiểu ra ý hắn muốn gì.
Hắn muốn xác nhận Katsura thế nào.
Một khúc vấn linh hoàn tất, không có chuyện gì xảy ra. Lam Vong Cơ tay rời khỏi cầm huyền, lắc đầu nói: "Không có. Không ở đây."
Không có ở đây, không phải đã mất.
Quân Ngô trong mắt có chứa suy nghĩ.
Sư Thanh Huyền dẫn đầu đứng ra hỏi: "Thế thì sư phụ ở đâu?! Còn cả ca ca và Hạ huynh nữa!"
Đang lúc Lam Vong Cơ muốn thu hồi cổ cầm, Quân Ngô lại lần nữa lên tiếng, "Chờ đã, ta có thể mượn đàn của ngươi thử sao?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, trong mắt có chút kinh ngạc, hỏi: "Ngươi học được?"
Quân Ngô gật đầu, "Học xong, ta muốn chính mình tự xác thực một chuyện quan trọng khác."
Mọi người lại tiếp tục tò mò, không biết ngoài an nguy của Katsura, Quân Ngô còn muốn vấn linh tìm ai.
Tạ Liên đăm chiêu một lát, hỏi Hoa Thành đứng bên cạnh, "Tam Lang, đệ nói, hắn có phải muốn... vấn linh Vãn Quân không?"
Hoa Thành gật đầu, "Ta cũng nghĩ giống huynh. Rất có thể như thế."
Suy đoán của Tạ Liên là hoàn toàn đúng, Quân Ngô xác thật muốn vấn linh nhẫn Vãn Quân, hắn đã nghi ngờ từ lâu, từ lúc Vãn Quân không còn đáp lại hắn.
Vạn vật thức tỉnh, tất có linh.
"Đúng vậy." Quân Ngô nghe được lời bọn họ nói, đáp lại. Hắn chỉn chu ngồi xuống nơi Lam Vong Cơ vừa ngồi đánh đàn, tiếp nhận cổ cầm từ tay y, đầu ngón tay dài chạm khẽ lên dây đàn.
Một tiếng êm thanh thuý.
Quân Ngô nhắm mắt lại, từ lâu đã không còn đụng tới đàn, rốt cuộc nó chỉ là một chương trình học của thái tử, tinh thông nhưng không hứng thú.
Ngón tay lướt, bao nhiêu nỗi lo, bao nhiêu khó hiểu, ý nan bình thoải mái truyền qua tiếng đàn mỹ lệ, cầu một lời hồi đáp.
Trên đỉnh đầu hắn có trăng sáng an lạc, cánh hoa rụng lả lướt trên nền đêm như gấm, tinh tú nhấp nháy, như sắp giáng xuống hoá thành một vị tiên tử tuyệt trần.
Tự cổ chí kim, vương hầu quý tộc dạ yến sênh ca, lạc lỏng vấn tình, không lo thế thái.
Hắn đàn, vẽ lại một giai thoại truyền lưu sử sách, phồn hoa phù thế, cách nhau một thế hệ.
Ở thời khắc tiếng đàn đến từ phương bắc biến đổi bất chợt, trải qua sinh tử tương giao, chiến công hiển hách mà lên cao trào, thì bỗng nhiên nó đứt đoạn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN HTTCCNVPD] Luận vai chính cùng phản diện giao lưu cứu thế!
RomansTruyện là chấp niệm của ta sau khi viết Thiên Quan, nên Thiên Quan chiếm chủ đạo, như một phần ngoại truyện. Các cp khác: Nhạc Thanh Nguyên x Thẩm Cửu Hạ Huyền x Sư Thanh Huyền Băng muội x Thẩm Viên Băng ca x tình thân, vô cp. Văn án: Sakata Gintoki...