Chap 23: Tìm được nhau đã khó, cớ sao lại rời đi dễ dàng?

146 30 25
                                    

Thật hữu duyên khi gặp được nhau trong một kiếp người, giữa hàng tỉ người và hàng triệu mối liên hệ ngẫu nhiên. Hãy luôn nghĩ rằng chúng ta thật may mắn khi biết đến nhau. Dù vậy nhưng con người thường chọn lựa rời đi một cách dễ dàng dù biết sẽ có nuối tiếc về sau.

Thời đi học cứ mong sớm trưởng thành để được làm người lớn, đi làm rồi tự do bay nhảy. Lúc thật sự đã trải qua tháng ngày học sinh rồi thì lại cho chút không nỡ. Con người thường vậy.

"Nào nào cười tươi lên, 1,2,3"

"Tách"

Ánh sáng trắng loé lên làm mờ hai mắt, một cái bấm máy đã thật sự chấm dứt quãng đời học sinh rồi. Gyuvin đưa mắt nhìn Yujin, cũng âm thầm nhìn cả Ricky và Gunwook nữa. Bốn cậu học trò đều mặc lên mình chiếc áo tốt nghiệp màu xanh đậm. Vậy là sau hôm nay có lẽ mỗi người sẽ có một lối đi riêng, một cuộc sống riêng. Dẫu có thân thiết đến nhường nào, rồi một ngày họ cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoay bất tận mang tên cơm áo gạo tiền. Huống chi...

Lần cuối cả bốn ở cùng nhau lại chẳng mấy tốt đẹp. Từ sau buổi dã ngoại cũng không ai nhìn mặt ai, góc cuối lớp không còn nhộn nhịp, phòng ăn vắng đi bốn nụ cười. Đã từng mơ về một tấm ảnh tốt nghiệp mà ở đó, bốn người vẫn sẽ đứng kề vai nhau nở nụ cười tươi như trước. Đâu ai biết vẫn là tấm ảnh tốt nghiệp nhưng không ai kề vai ai, cũng chẳng ai thật sự cười.

Giữa đám đông nhộn nhịp, Gunwook tìm thấy Ricky, mái tóc xanh tuổi xuân vẫn bồng bềnh như mây trời. Cậu đưa tay muốn chạm vào bờ vai đó rồi cũng không thể. Dòng người ngày một đông hơn che khuất tầm nhìn, Ricky rời đi vội vã.

"Cậu ấy...không tìm mình sao?"

Không may mắn như Gunwook, Gyuvin lại không tìm thấy Yujin. Ngó đông ngó tây, dù tìm thế nào cũng không bắt được ánh mắt quen thuộc đó. Sự thật là Yujin sớm đã ở một góc khuất lặng nhìn tất cả lần cuối. Nhìn Gyuvin loay hoay tìm kiếm cậu giữa biển người. Dù cũng muốn bước đến nói câu giã từ nhưng phải làm sao đây Gyuvin ơi...Yujin sợ mình sẽ không đủ dũng cảm để bước đi.

Vì mỗi khi nhìn vào Gyuvin, ngày mưa ấy lại vô thức hiện về trong tâm trí.

Lướt năm ngón tay trên tấm ảnh tốt nghiệp, Yujin cười buồn, cất gọn nó vào một góc. Yujin không biết trong bức ảnh tốt nghiệp mà cả đời chỉ một, không thể chụp lại đó, Gyuvin không nhìn ống kính.

Thứ cậu nhìn là Yujin.

Cả lớp đều nhìn về phía trước, chỉ riêng một cậu trai liếc mắt về bên phải. Không đâu, Gyuvin biết mình đang làm gì mà. Với cậu ấy, theo đuổi Yujin là điều đúng đắn, không cần chọn lại. Chụp ảnh tốt nghiệp nhưng chỉ nhìn Yujin, không cần chụp lại.

Chú thỏ bông nhỏ rơi ra từ trong túi áo khoác Yujin mặc đêm nọ. Trông mắt chú long lanh to tròn vẫn đang nhìn mình, Yujin chợt nhớ đến ánh mắt Gyuvin. Thứ cũng lấp lánh nhìn cậu vào lần gặp mặt đầu tiên và lần cuối cùng. Tuy một lần vui vẻ hân hoan, một lần giằng xé tâm can nhưng cả hai lần, mắt Gyuvin đều chất chứa nhiều tầng xúc cảm như thế.

Yujin nghĩ đến rồi phì cười, sau này có lỡ lướt qua nhau, chắc cậu vẫn sẽ nhận ra Gyuvin nhờ đôi mắt. Nhớ đến làm gì để hai hàng mi ngấn lệ. Cũng chỉ có thể lau chúng đi rồi nhặt từng mảnh vỡ xếp vào vali. Hành lí mang đi là tiếc nuối một đời, là day dứt đầy vơi và chút kí ức tươi đẹp tuổi mới lớn. Thêm chút mộng mơ chớm nở về một vùng đất mới có thể nuôi dưỡng ước mơ và quên đi nơi này.

Dưới Màn Mưa | Gyujin, RiwookNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ