Xuân, hạ, thu, đông - ba lần liên tiếp.
Vòng tuần hoàn của bốn mùa vẫn tiếp tục như chẳng mất mát gì trong khi đã mất nửa linh hồn.
"Con đã suy nghĩ kĩ chưa?"
"Rồi ạ"
Yujin nhìn bàn tay gầy guộc của mẹ đang xếp gọn hành lí, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ. Cậu bối rối mím hai môi lại, nhìn vào vali của mình thật lâu.
"Mẹ ơi, mang nó về Hàn cùng ba mẹ đi ạ. Hứa với con phải giữ nó thật kĩ nhé"
"Sao vậy? Mẹ luôn thấy con đeo nó trên túi xách mà?"
"Con không muốn thấy nó nữa thôi ạ"
Han Yujin chuyền qua tay mẹ chú thỏ bông năm nào. Màu lông chú thỏ không còn trắng muốt như xưa mà nhuốm màu thời gian thêm nhiều rồi. Gyuvin từng bảo chú thỏ giống Yujin. Quả thật vậy, chẳng thể tìm được trong đôi mắt Yujin một màu đời tươi sáng nữa. Chúng vẫn to tròn và long lanh, nhưng khi nhìn vào mới cảm nhận được sắc độ ưu buồn chưa từng tồn tại trong những ngày đã qua.
Ba năm ở đất khách quê người cùng ba mẹ trải qua vô vàn sóng gió. Ba năm không một người bạn đến lắng nghe tâm sự và chữa lành nỗi cô đơn trong lòng Yujin. Và cũng lâu rồi Yujin chưa được nằm ngủ dưới tán lá xanh mướt rồi khi tỉnh lại vẫn có một người kề bên. Ngón cái và ngón trỏ của Yujin xuất hiện vết chai sờn, tháng ngày vừa qua cậu vẫn theo đuổi ước mơ trở thành hoạ sĩ. Tranh Yujin vẽ thì nhiều, nhưng chỉ toàn những bức vẽ u tối, buồn tênh.
Nhìn chú thỏ bông nhỏ nằm trong vali của mẹ, Yujin nhắm mắt cố quên đi những mảnh kí ức vẫn còn găm chặt trong tim. Rồi nhanh chóng xếp cả hành trang của mình, sẵn sàng cho một chặng đường mới.
"Thật may vì ba đã sớm hồi phục. Ba mẹ về Hàn Quốc phải giữ gìn sức khoẻ nhé, Yujin sẽ thường xuyên về thăm ba mẹ"
"Yujin à...mẹ có chút không nỡ. Biết rằng sang Ý con sẽ có nhiều cơ hội học tập hơn, nhưng ba mẹ thấy lo quá"
"Mẹ đừng quá lo, con chắc chắn sẽ ăn uống đầy đủ mà. Học vài năm thôi rồi Yujin sẽ về"
Dang tay ôm ba mẹ vào trước khi tạm biệt, Yujin vô thức rơi nước mắt. Cậu cũng nhớ Hàn Quốc, nhớ mấy cành cây anh đào rụng rơi sắc hồng xuống mặt đường. Nhớ nhất là mùi gà hầm phảng phất khắp con phố. Có lẽ là nhớ cả tháng ngày rong ruổi bên nhóm bạn. Phải rồi! Nhớ cả Kim Gyuvin.
Ngày Yujin bước lên máy bay từ Hoa Kỳ đến nước Ý xa xôi, cậu cũng khóc rất nhiều. Phần vì giận bản thân yếu đuối không thể đối diện với quá khứ. Phần vì đau lòng không thể kìm nén được nữa. Ba năm khiến Yujin quên được mối tình đơn phương cậu dành cho Gunwook, nhưng sao lại không quên được hình bóng Gyuvin?
Mỗi đêm trước khi say giấc, Yujin đều nhớ lại toàn bộ thước phim cuộc đời mình. Từ ngày Gyuvin đến nhà cậu, Gyuvin dọn ra khỏi nhà cậu, Gyuvin quỳ gối trước linh cửu của ba, Gyuvin khóc oan ức vì đứt dây chằng...Yujin nhớ rõ từng chi tiết. Yujin chưa muốn đồng ý với con tim rằng mình thật sự có tình cảm với Gyuvin mà chẳng hề hay biết.
Trước mắt Yujin vẫn còn hoài bão đang dang dở cần cậu chinh phục. Cậu nghĩ "Cứ đi đi, vài năm thôi, rồi sẽ quên". Yujin mong ngày nào đó khi trở lại Hàn Quốc sẽ lại cười nói với Gyuvin như một người bạn. Vì Yujin sợ điều đó thật sự xảy ra, cậu đã yêu Gyuvin từ khi nào chẳng hay rồi lại để tình yêu hủy hoại tình bạn như nó đã từng. Đáng sợ hơn việc đối diện với Gyuvin là đánh mất Gyuvin. Thà rằng cứ thế này nhưng vẫn còn cơ hội nhìn mặt nhau còn hơn...
BẠN ĐANG ĐỌC
Dưới Màn Mưa | Gyujin, Riwook
أدب الهواة"Với tôi mà nói, Yujin cậu chính là mặt trời, mặt trời trong tôi, cậu toả nắng, chói chang và rực rỡ" "Gunwook, là cậu không biết hay giả vờ không biết vậy ? Tôi thắc mắc, trong cái thanh xuân trọn vẹn mà cậu nhắc đến...có tôi không?" "Ricky, cậu ch...