Chương 34

25 2 0
                                    

Sáng hôm sau Ngô Thế Huân đem tâm trạng vô cùng áy náy tìm tới nhà Biên Bá Hiền. Thế Huân ôm đống tiền hôm qua được gói gọn kỹ càng trong túi giấy đứng trước cửa phòng Bá Hiền gõ cửa. Gõ đi gõ lại mấy lần mà vẫn không có ai ra mở cửa Ngô Thế Huân chợt cảm thấy bất an, không lẽ hôm qua Bá Hiền rơi vào tay đám người đó nên bị giết chết rồi? Nghĩ xong Thế Huân liền đẩy cửa đi vào thì đập vào mắt cậu ta là Biên Bá Hiền đang nằm im bất động dưới sàn nhà.

Ngô Thế Huân vội vã chạy đến chạm vào người cậu. Nóng quá! May là còn sống có điều lại đang phát sốt.

" Anh Bá Hiền! Anh nghe thấy em nói gì không?"

Bá Hiền mệt mỏi, cảm giác cả người nặng trịch thều thào 'ừ' một tiếng. Ngô Thế Huân thấy tình hình này không ổn liền giúp cậu cởi bỏ bộ đồ ướt nhẹp kia rồi đỡ cậu lên giường nằm.

" Anh Bá Hiền hay là chúng ta tới bệnh viện đi?"

Biên Bá Hiền nằm trên giường khó nhọc mở mắt ra nhìn Ngô Thế Huân.

" Số tiền...hôm qua..chúng ta thắng được bao nhiêu?"

Thế Huân nhìn cậu thở dài.

" Chưa đến hai vạn!"

Biên Bá Hiền nhắm mắt lộ rõ vẻ thất vọng. Ngô Thế Huân ngồi cạnh giường tiếp tục lên tiếng.

" Anh! Nếu không tới bệnh viện em e là anh sẽ không trụ nổi mất"

Bá Hiền cười lắc đầu.

" Không sao đâu, tôi nghỉ ngơi một lát là khỏe rồi. Tới bệnh viện làm gì cho tốn tiền"

" Anh đừng cứng đầu nữa!"

Trước lời nài nỉ của Ngô Thế Huân Biên Bá Hiền chẳng có chút giao động.

Phát sốt cả nửa ngày đến tận chiều Bá Hiền mới hạ sốt. Ngô Thế Huân cũng tận tình ở lại chăm sóc cậu cả ngày hôm nay. Đến tối khi tinh thần đã có chút tỉnh táo hơn Biên Bá Hiền mới nhìn vào bọc tiền trên bàn sau đó cầm điện thoại dơ lên nói với Ngô Thế Huân.

"Cái đó...cậu cứ lấy một nửa phần còn lại cậu có thể giúp tôi gửi số tiền kia vào số tài khoản này không?"

Ngô Thế Huân nhìn vào màn hình của Bá Hiền một lát rồi gật đầu.

" Được, để em xuống quầy giao dịch dưới lầu"

Nói xong liền cầm bọc tiền rời đi, dưới lầu có một quầy giao dịch của ngân hàng nên vài phút sau Ngô Thế Huân đã xong việc mà trở lên. Bước đến trước cửa phòng đã nghe thấy tiếng Bá Hiền đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

" Mẹ! Con cố gắng hết sức rồi chỉ gom được hơn tám nghìn tệ đó thôi mẹ nhận được chưa?"

" Đúng là vô dụng, vậy mà mở miệng ra nói hay lắm làm tao đợi cả mấy ngày nay cuối cùng chỉ gửi đến hơn tám nghìn tệ. Nếu là Hải Sa thì chắc tao chẳng cần phải đợi chờ gì đâu"

Từ khe cửa Ngô Thế Huân thấy Bá Hiền thở dài, len lén quẹt đi hai hàng nước mắt đang lăn trên má.

" Mẹ cứ đem trả phần đó trước phần còn lại con sẽ từ từ gửi sau"

[ChanBaek] Biển và Mặt TrờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ