Chương 19

29 3 0
                                    

Chuyện bị hải tặc tấn công đã qua mười  ngày, Kim Chung Nhân sau khi trở về luôn nỗ lực tìm cơ hội trở lại vùng biển nơi gặp nạn hôm đó để tìm kiếm hy vọng sẽ tìm thấy Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền. Thế nhưng đám người trong Băng Vân biết tin Phác Xán Liệt gặp nạn lại không chịu ngồi yên mà nháo nhào  đòi lập người mới lên thế chỗ Phác Xán Liệt. Không những thế bao nhiêu phi vụ làm ăn đều vì tin đồn này mà gặp trở ngại làm cho uy tín của Băng Vân đi xuống không ít.

Kim Chung Nhân một thân không thể giải quyết được tất cả vấn đề của băng đảng cũng may Lục Viễn đứng ra giúp anh một tay Kim Chung Nhân mới có thời gian thở một chút. Lục Viễn tuy là kẻ cứng nhắc đôi lúc thường hay tị nạnh thế nhưng đối với Băng Vân gã ta luôn một lòng trung thành vậy nên Kim Chung Nhân rất tin tưởng.

______________

Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt ở trên hoang đảo một thời gian, dáng vẻ sạch sẽ tươm tất ban đầu đương nhiên là không còn. Bộ râu của Phác Xán Liệt vì lâu ngày không được cạo mà mọc dài lúng phúng da dẻ cũng đen đi không ít làm cho hắn có chút giống mấy ông chú trung niên. Còn Biên Bá Hiền thì lại khác ngoài bị đen đi đôi chút thì vẻ ngoài cũng không thay đổi nhiều.

Hai người bọn họ ngồi trên bãi cát nhìn ra phía biển rộng mênh mông không một bóng người Biên Bá Hiền đếm đếm đầu ngón tay một lúc rồi thở dài một hơi.

" Chúng ta kẹt ở đây đã mười ngày rồi Xán Liệt!"

Phác Xán Liệt không đáp chỉ ừ một tiếng mắt vẫn hướng ra phía biển mong ngóng một bóng thuyền xuất hiện. Biên Bá Hiền vẫn đang lẩm bẩm bên tai.

" Ngày chúng ta lên tàu là ngày 16 sau đó đến tối ngày 17 thì gặp nạn...hôm nay là ngày thứ mười chúng ta sống trên hoang đảo theo lịch là ngày 27....tháng 11..."

Nói đến đây mắt Biên Bá Hiền chợt sáng rực lên bấu chặt vào tay Phác Xán Liệt hào hứng nói.

" Phác Xán Liệt! Hôm nay không phải là sinh nhật anh sao?"

Phác Xán Liệt bị cậu làm cho giật mình nhướn mày hỏi ngốc.

" Vậy sao?"

Biên Bá Hiền đứng dậy khua chân múa tay.

" Xán Liệt! Để chúc mừng sinh nhật 25 tuổi của anh Biên Bá Hiền em sẽ đặc biệt tổ chức cho anh một bữa tiệc"

Phác Xán Liệt nhìn dáng vẻ của cậu thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

" Ở đây thì tiệc tùng gì chứ? Em đừng khoác lác nữa Bá Hiền!"

Dù thấy Phác Xán Liệt có chút không hứng thú nhưng Biên Bá Hiền vẫn hừng hực khí thế, cậu nheo mắt nhìn người trước mặt phán một câu.

" Anh đợi đấy! Em đã nói là sẽ làm"

Nói xong liền lao người chạy đi. Phác Xán Liệt nhìn theo bóng lưng của cậu chỉ biết cong miệng cười không biết tiểu yêu tinh này sẽ đem về thứ gì đây. Suốt mười ngày qua hai người bọn họ cũng dần dần thích nghi được với cuộc sống thiếu thốn nơi hoang đảo. Ngày đầu tiên còn phải ngủ ngoài trời nhưng mấy ngày sau Biên Bá Hiền đã dùng cành cây khéo léo dựng thành túp lều nhỏ cho hai người tránh mưa tránh gió.

[ChanBaek] Biển và Mặt TrờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ