Chương 39

33 2 0
                                    

Chợ cá Ninh Ba buổi chiều vẫn chưa vãn khách, Ngô Thế Huân cùng với Mạc Đăng Hùng đang bận rộn đi chọn nguyên liệu cho buổi tối. Kể từ khi Bá Hiền đột nhiên biến mất quán thịt nướng ngoài Ngô Thế Huân ra thì chẳng còn ai vậy nên đích thân ông chủ Mạc phải đi chợ lấy nguyên liệu.

Ngô Thế Huân hai tay xách lỉnh kỉnh đồ đạc đi đằng sau ông chủ vẻ mặt có chút không thoải mái. Cậu ta nhớ những ngày vui vẻ đi chợ cùng Bá Hiền, hai người bọn họ sẽ gom vài đồng tiền lẻ để cùng đi ăn mấy món trong chợ, sau đó còn cùng nhau đi la cà quanh bờ biển rồi mới về. Giờ phải đi cùng chú Mạc, vừa bắt xách nhiều đồ lại còn hay bị giáo huấn nên Thế Huân không thể nào vui nổi.

Đang cau có với đống suy nghĩ chợt điện thoại trong túi rung lên một cái nhẹ. Ngô Thế Huân không nghĩ nhiều nhân cơ hội này bỏ hết mấy túi đồ đạc đáng ghét xuống đất sau đó lôi điện thoại ra xem, thì ra là có tin nhắn tới. Vừa mở tin nhắn lên Ngô Thế Huân đã vô thức kêu lớn một tiếng khiến cho mấy tiểu thương bán hàng xung quanh tò mò quay lại nhìn.

" Chú Mạc! Anh Bá Hiền..."

Mạc Đăng Hùng đi trước Ngô Thế Huân một đoạn nghe thấy vậy liền chạy lại sốt sắng hỏi.

" Bá Hiền làm sao? "

" Anh ấy nhắn tin cho cháu"

"Thế Huân à! Anh Bá Hiền đây. Do có chút việc gấp mà rời đi không kịp chào cậu với chú Mạc một câu. Đợi khi nào xong việc tôi sẽ về với mọi người"

Nhìn dòng tin nhắn trên màn hình Mạc Đăng Hùng vội giật lấy điện thoại làm Ngô Thế Huân không kịp giật lại ủy khuất nhỏ giọng.

" Điện thoại của cháu..."

Mạc Đăng Hùng cầm điện thoại không chần chừ mà ấn số máy đó gọi đi vài giây sau bên kia đã bắt máy, thấy có tín hiệu ông liền chống nạnh nói vào điện thoại.

" Bá Hiền! Cái thằng nhóc này! Đang ở đâu hả?"

Đầu dây bên kia một giọng nói khác vang lên.

" Cho hỏi ai vậy? Quen Bá Hiền sao?"

Mạc Đăng Hùng ban nãy còn hùng hùng hổ hổ biết mình nhầm người chỉ biết cười ngượng.

" Không phải Bá Hiền sao? Rõ ràng là Bá Hiền vừa nhắn tin từ số điện thoại này mà?"

" lúc sáng Bá Hiền mượn điện thoại tôi để nhắn tin nhưng có lẽ do sóng kém nên giờ tin nhắn mới được gửi đi"

Thế Huân thấy bên kia nói vậy liền giành lại điện thoại từ tay Mạc Đăng Hùng vội vã nói.

" Tiên sinh có thể cho chúng tôi biết anh Bá Hiền giờ đang ở đâu không?"

Đầu dây bên kia im lặng một vài dây rồi nói ra bốn chữ.

" Bệnh viện Khánh An"

Phác Xán Liệt đang cầm điện thoại đứng bên cửa sổ chợt Kim Chung Nhân từ đâu đi tới nói với hắn.

" Anh! Đến giờ họp rồi mau đi thôi"

Xán Liệt thấy thế liền đứng dậy cùng Kim Chung Nhân rời đi. Điện thoại đương nhiên đã tắt máy bỏ vào túi áo mà quên mất rằng đầu dây bên kia Ngô Thế Huân cùng Mạc Đăng Hùng đang mù mù mịt mịt gào thét không ngừng.

[ChanBaek] Biển và Mặt TrờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ