Chương 17: Một Đấu Hai Mươi

187 12 0
                                    

Cô nhận thấy người đến là anh, trong lòng báo động, mày nhíu lại, than một tiếng rồi định quay lưng bỏ chạy. Chỉ là anh đã nhanh chân hơn, hai ba bước đã chạy đến trước mặt cô, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô tò mò

"Sao lần nào em thấy tôi cũng chạy. Tôi đáng sợ lắm sao?"

Anh nở một nụ cười tự cho là hiền hòa nhất, nhưng đối với người đã ở bên anh bào nhiêu năm như cô, trong đó có bao nhiêu phần tình cảm, cô thừa biết. Chỉ là bây giờ thực sự không đúng lúc a, anh mà phát hiện ra cái gì thì làm sao.

"Sao anh lại đi theo tôi"

Cô cố tình thay đổi giọng nói, nhẹ nhàng hỏi một câu, dù sao cô cũng không thể lạnh lùng với anh được, dù chỉ là giả bộ.

"Em, có muốn đi theo tôi không"

Anh nói một câu khiến cho cô suýt nữa ngã ngửa, mắt mở to nhìn anh trân trân. Cũng may anh nhanh chóng phát hiện ra lời mình nói dễ gây hiểu lầm, vội vã muốn sửa lại

" Cái đó, không phải như vậy, ý tôi là.. lúc trước có thấy em ở căn tin đó, tôi quan sát từ đầu tới cuối. Em, rất có tiềm năng. Tôi là muốn hỏi, em có muốn theo tôi làm việc không"

A. Làm việc. Thì ra ý anh là vậy. Nhưng mà không phải cô đã làm việc với anh năm năm rồi sao, còn làm cái gì nữa. Nếu như lúc nãy nhìn thấy anh ở đó, cô có chết cũng không có giúp mấy người kia sửa máy đâu. Kwon Yuri mím môi, không chút suy nghĩ liền đáp lại

"Không cần đâu"

"Em không suy nghĩ chút nào sao, ví dụ như tiền lương, phúc lợi, tiền đồ... mấy cái đó..."

"Không cần đâu"

Cô ngắt lời anh, chắc nịch khẳng định

"Cho tôi lý do"

Anh nhíu mày, hỏi lại.

"Tôi... tôi không thích làm việc với người khác. Tính cách của tôi rất kì quái... nói chung không thích hợp chính là không thích hợp"

Anh nhìn cô trong chiếc mũ lưỡi trai lúp xúp, chiếc kính dày cộp che khuất đôi mắt, lời nói cũng có mấy phần đáng tin. Xem ra cô thật sự là loại người không thích tiếp xúc với người khác, chỉ là cô có tiềm năng như vậy...

Anh thở dài một hơi

"Thôi được, đây là số điện thoại của tôi, nếu như em thay đổi ý định thì hãy dùng nó để liên lạc"

Anh tiến đến, đưa cho cô một tấm danh thiếp nhỏ tinh xảo, cô nhìn cũng chẳng nhìn qua, trực tiếp nhét vào trong túi quần rồi quay lưng bước đi. Đùa sao, số điện thoại của anh cô đã sớm thuộc lòng, cần gì cái này nữa đâu.

"Khoan đã"

Cô nghe anh gọi, giật mình dừng bước, quay đầu lại

"Tôi là Choi Minho, còn tên của em?"

Cô nghĩ nghĩ một chút, nhẹ nhàng đáp

"Kwon Eun"

Kwon Eun. Cô ấy lại cũng tên là Eun. Trên đời này lại có nhiều thứ trùng hợp đến thế.

Choi Minho nhìn bóng lưng của cô, trong lòng có điều suy nghĩ. Từ lần gặp trước, anh đã cảm thấy bóng lưng của cô có chút quen thuộc, bây giờ nhìn kĩ lại, quả thật rất giống vật nhỏ kia. Rõ ràng là khuôn mặt khác, giọng nói khác, khí chất cũng khác đến một trời một vực, sao anh lại cảm thấy giống nhau đến thế chứ. Giống như hôm nay khi bước vào căn tin, cô ngồi bên cạnh người nào đó, anh liếc mắt một cái đã nhận ra cô, không giống như mấy người con gái luôn vây quanh anh, gửi thư cho anh, anh ngay cả một chút ấn tượng cũng không có nữa. Bất giác để ý đến một người khác ngoài vật nhỏ kia, không biết là tốt hay là xấu nữa. Có lẽ, người với người giống nhau là truyện thường tình, anh có lẽ là nhớ vật nhỏ kia đến phát điên rồi .

Đợi em nói yêu anh. (Minyul fanfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ