Chương 41 (82-84)

209 34 0
                                    

82. Gia đình, đã từng là một nơi rất ấm áp với Nanako, đã từng rất ấm áp. 

Đó là một nơi nho nhỏ, có cây hoa anh đào xinh đẹp sẽ nở rộ hoa trước hiên nhà, sẽ đón nắng khi hạ đến, mát mẻ khi thu sang và ấm cúng khi đông về. 

Đó là một nơi nho nhỏ, nơi mà mẹ luôn luôn mỉm cười, răn dạy cô từng tí từng tí một, về một thế giới xinh đẹp, ngập tràn điều hạnh phúc, về cách cư xử đúng mực. Về việc giữ gìn hạnh phúc gia đình. Đơn giản, mộc mạc lại ấm áp.

Tất cả mọi thứ trong miền kí ức hạnh phúc của cô luôn luôn như vậy hạnh phúc thật bé nhỏ, nhưng nó đáng giá được cẩn trọng nâng niu giữ gìn. 

Mẹ là một người rất ôn nhu, một người có thể sẵn sàng hi sinh vì hạnh phúc gia đình. Bởi Nanako từng nghe mẹ kể rằng, mẹ từng ở trong một ngôi nhà rất to, rất nhiều phòng, phòng còn rộng hơn cả căn nhà của Nanako đang ở hiện tại, nhưng mẹ không cảm thấy hạnh phúc. 

''Như thế nào là hạnh phúc ạ?''

Nanako cắt tóc ngắn buộc tóc hai bên nằm trong lòng mẹ thơ ngây hỏi. 

Mẹ nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp dường như cũng biết nói, hạnh phúc như tràn ra khỏi khóe mắt của mẹ. Mẹ tựa trán vào trán Nanako: "Nanako à, hạnh phúc của mẹ là bố và con nha"

Hạnh phúc với Nanako là thứ nho nhỏ, xinh xinh, ấm áp. 

Nhưng hạnh phúc rất dễ tan vỡ. 

Là từ khi nào bắt đầu nhỉ? 

Nanako cũng không nhớ rõ lắm. Tính bố đã không còn như ngày xưa nữa, bố đã thay đổi rất nhiều, rất rất nhiều. Nhiều đến mức Nanako không còn nhớ được bố khi xưa đã từng là một người đàn ông sang sảng, không gì không làm được nữa, thay vào đó là hình ảnh ngày ngày toàn mùi rượu. Bố bắt đầu hay nổi nóng, cãi vã. 

Tranh chấp giữa bố và mẹ càng ngày càng thường xuyên, Nanako rất sợ hãi, nhưng cô không biết phải làm gì để có thể cứu vãn mỗi quan hệ này, quy hồi trở về như ngày xưa. Mỗi khi bố mẹ cãi nhau, cô chỉ biết núp vào đâu đó, tiếng đổ vỡ đồ đạc loảng xoảng, Nanako run rẩy, hé cửa nhìn thấy bố giơ tay lên định đánh mẹ. Cô vô cùng sợ hãi, chạy ra can ngăn bố. 

Nhưng có một số việc là lực bất tòng tâm. 

Mẹ ôm cô vào lòng, dùng băng gạc quấn lấy tay của Nanako, nước mắt tràn ra khỏi khóe mi, đôi mắt biết cười ngày xưa đã biến mất, đuôi mắt cụp xuống ủ rũ vì khóc quá nhiều. Nanako nằm trong lòng mẹ, mẹ chỉ biết ôm ghì lấy cô và xin lỗi: "Nanako, mẹ xin lỗi, Nanako của mẹ"

Nanako cố gắng nở một nụ cuồi mếu máo, quật cường ôm lấy mẹ: "Mẹ ơi, như mẹ đã dậy con ấy, chỉ cần thời gian, mọi chuyện sẽ dần ổn lên thôi"

83. Thời gian qua đi, mùa thu đến, Nanako đi vào tiệm bánh sinh nhật, cô nhìn các loại bánh trong ngăn tủ đầy sắc màu, lòng háo hức. Cô nhìn trúng chiếc bánh màu nâu chocolate, rất hợp với không khí mùa thu. Nhân viên trong tiệm nhìn thấy đôi mắt của cô, trực tiếp đến gần hỏi cô: "Cháu thích mẫu bánh này hả?"

Nanako dán đầu vào tấm kính, đôi mắt háo hức: "Dạ vâng ạ, cháu muốn cái bánh này, hôm nay là sinh nhật của bố cháu, cháu nghĩ là bố cháu sẽ rất vui ạ"

Cô lục tay vào túi, lấy ra hết tiền tiêu vặt: "Chú ơi, cháu chỉ có ngân này tiền thôi, đủ mua cái bánh này không ạ?"

Nhưng người chủ tiệm lắc đầu: "Không đủ cháu ơi, tầm này chỉ đủ mua cái bánh này thôi" 

Nanako liếc nhìn sang phía chủ tiệm chỉ, đó là chiếc bánh sinh nhật rất rất nhỏ, màu trắng tinh, giống như ngày mùa đông tuyết rơi. Là Yuki, Yuki nha! Nanako tuy là không bằng được chiếc bánh đầu tiên, nhưng cô đoán chắc rằng bố cũng sẽ thích chiếc bánh này. 

Bởi ngày xưa, bố từng nói với cô, bố rất thích tuyết.

84. Chiếc bánh sinh nhật cô mua bị hất xuống, tầng bánh kem tiếp xúc với nền đất, khiến chiếc bánh nho nhỏ bị biến dạng. 

Tiếng cãi vã từ bên ngoài phòng khách truyền đến. Nanako ngồi xổm xuống, nhìn chiếc bánh sinh nhật bị hất xuống mặt đất. Màu trắng tinh khôi bị vấy bẩn, bị nhiễm sắc ô uế. 

Hôm nay Nanako không bị đánh, nhưng là lòng cô đau hơn cả những ngày bị đánh trước đó. Nước mắt như muốn trào ra khóe mi, nhưng bị cô giữ chặt không cho chảy ra.Nanako khẽ hát, lời bài bát cất ra quen thuộc, in vào trong tâm trí vào ngày này những năm trước. Đó là những ngày tháng yên bình, ngày mẹ dạy cô hát, bố đứng bên cạnh mỉm cười vui vẻ và hạnh phúc: "Happy birthday to you. Happy birthday to you. Chúc mừng ngày bố có mặt trên đời..... Happy birthday to you."

Nanako gắng kéo khóe miệng, nở một nụ cười, thầm thì với chính bản thân: "Mẹ đã dặn, chỉ cần cười lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi"

[Haikyuu!]Đến Nekoma sau tôi làm quản lí câu lạc bộ bóng chuyền.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ