Chương 13 (24-25)

391 52 0
                                    

24. "Seimi-chan, lấy hộ cô chậu nước và khăn mặt nha" Tiếng của cô Reiko trong phòng nechan vọng ra.

''Dạ vâng" Seimi mở cửa tủ, tìm khăn mặt đáp lại lời cô Reiko, Seimi bê khăn và chậu nước vào trong phòng, cậu bé bám trên mép giường của nechan, nechan có vẻ đã đỡ hơn lúc nãy, nhưng vẫn thở khó khăn. Reiko vắt khăn đắp lên trán của Nanako: "Seimi, muộn rồi mau đi ngủ đi"

Seimi lắc đầu hai tay bám chặt vào thành giường không muốn đi ngủ: "Seimi muốn ở lại nhìn Nechan một lúc nữa, bình thường nechan bị ốm, nechan sẽ không cho Seimi vào phòng" Seimi ngửa đầu lên giải thích

Reiko nói: "Nhưng mà, Seimi-chan, không đi ngủ sớm là mai sẽ không dậy được và bị muộn học đó nha"

Seimi quay đầu đi: "Muộn học thì muộn học đi thôi, dù sao Seimi cũng không thích đến lớp học"

"Tại sao vậy Seimi-chan?" Yaku Reiko biết rõ nhưng vẫn còn cố hỏi.

Seimi như đột ngột nhận ra mình nói gì đó, theo thói quen ấn mũi chân dưới đất, không muốn nói, lại nhìn thấy một nụ cười ấm áp và đôi mắt đầu khích lệ của Yuka Reiko, cậu bé bối rối, Seimi còn chưa nói cho nechan bao giờ đâu: "Vì... tại vì..... Seimi bị các bạn trêu chọc là không có cha mẹ"

Reiko nghiêng đầu: "Vậy nên Seimi-chan trên người mới bị thương đúng chứ? Vì Seimi đánh nhau với các bạn đấy?"

Seimi chột dạ: "Là do các bạn ấy trêu chọc Seimi trước, nechan, nechan đã làm tất cả những gì  có thể để lo lắng cho Seimi rồi"

"Là vậy sao" Reiko cười cười: "Vậy Seimi có đánh thắng không?" Trước biểu cảm ngạc nhiên của Seimi, Yaku Reiko hỏi tiếp: "Thắng các bạn trêu chọc Seimi ấy?"

Nếu Yaku Morisuke ở đây, anh sẽ chỉ biết kêu lên, ủa mẹ đây là trọng điểm sao? Không phải là mẹ nên răn dạy Seimi là không nên đánh nhau, phải hòa hợp với bạn bè sao? Mẹ có phải là người lớn không thế? Tại sao lại hỏi ra một câu như muốn cổ xúy thằng bé đánh nhau tiếp thế không biết vậy?

Đánh tiếc, đáng thương Yaku Morisuke đã bị mẹ đuổi về nhà, không thể có mặt ở hiện trường để kêu gào.

Seimi ngây thơ, nghe câu hỏi ưỡn ngực tự hào: "Seimi thắng nha, thắng hết nha, đè xuống đánh. Seimi còn chưa bị thua quá đâu"

"Ai nha, Seimi-chan giỏi quá" Reiko ngồi xuống nhìn Seimi:"Seimi-chan nè, ngày mai có muốn cô dẫn cháu đến trường không?"

Yaku Reiko nhìn đôi mắt Seimi biến đại, tròng mắt lấp lánh sáng lên, đầy nét thơ ngây lại có vẻ rụt rè. Seimi chỉ được mỗi nechan dẫn đến trường thôi, chưa được ai khác dẫn đi bao giờ: "Như vậy có ảnh hưởng đến công việc của cô Reiko không?"

Reiko xoa má Seimi, hét lên một tiếng trong lòng: " aaa, Seimi-chan thật là quá đáng yêu đi, giá như Morisuke đáng yêu được bằng một nửa Seimi-chan thì tốt nga. Ai nha, không phải Morisuke không đáng yêu, nhưng rốt cuộc không thể bằng Seimi-chan. Morisuke càng lớn càng không đáng yêu". Nhưng đúng là, cậu bé này thật dễ thỏa mãn quá nha. Reiko nở nụ cười:"Cô đang được nghỉ mấy hôm, có thể đưa đón Seimi-chan thoải mái nha"

Seimi nghe thế vô cùng vui vẻ, lập tức bị Reiko hống đi phòng ngủ.

"Bye bye, ngủ ngon nha Seimi-chan"

[Haikyuu!]Đến Nekoma sau tôi làm quản lí câu lạc bộ bóng chuyền.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ