Chap1

604 13 0
                                    

Một nơi nào đó ở trong một nhà hàng sang trọng năm sao chuyên dành cho những khách hàng thượng lưu. Những món ăn cũng cực kỳ đắt đỏ một món ở đây có thể ăn được cả chục món lề đường.
- Chúc mừng cô Sarocha Chakimha đã được bằng thạc sĩ, chúng ta hãy nâng ly chúc mừng cô ấy nào!
Một nhóm người ăn mặc sang trọng ở đội tuổi trung niên chỉ có cô là trẻ nhất nhưng vẫn thể hiện được vẻ kiêu sa thành đạt, trong một bộ váy không cầu kì nhưng cũng không quá đơn giản làm cô toát lên sự quyến rũ gợi cảm hàng chục người đi lại chúc rượu cô, cô thừa biết đấy là đối tác lúc trước cửa ba mình những lời nịnh nọt cô nghe đầy cả lỗ tai, ừ thì đúng rồi cả ba và mẹ đều là chủ tịch của hai tập đoàn đứng đầu thế giới.

Ba và mẹ cô đã mất khi cô mới mười lăm tuổi trong một vụ tai nạn giao thông và để lại cho cô một căn biệt thự vài trăm tỷ chả khác gì một lâu đài nguy nga và cô đã tiếp quản cả gia sản khi mới mười lăm tuổi.

Ở độ tuổi đấy đáng lẽ còn tuổi ăn tuổi học chơi đùa cùng với bạn bè ở trong vòng tay ấm áp của ba mẹ và ăn những bữa cơm gia đình. Nhưng những việc ấy đã không còn nữa, cô đã năm tết một mình suốt năm năm qua à còn một quản gia và một vú nuôi hai người họ rất tốt thương cô như con ruột khi ba mẹ cô mất họ cố gắng nuôi nấng cô đến ngày nay.

Từ một cô bé ngây thơ nhưng vì phải bon chen giữ địa vị vững công ty cô đã trở nên băng lãnh và chưa từng có một mối tình vắt vai à không có rồi nhưng sẽ nói sau, vừa học vừa tiếp quản cả 2 tập đoàn tất cả công việc đều đè lên đôi vai yếu ớt nhỏ bé của cô. Nhưng sự quật cường không thể đẻ tập đoàn tâm huyết của ba mẹ phải phá sản nên cô đã quyết tâm và được thành quả như ngày hôm nay, hai tập đoàn được cô gộp lại thành một, hiện tên là tập đoàn SRC. Tuy là chủ tịch của một tập đoàn lớn mạnh nhưng danh tính cô rất ít ai biết, dù có biết thì nhà báo cũng chỉ moi được thông tin chủ tịch tài hoa của tập đoàn SRC là nữ và tên của cô dùng khi kết hợp đồng với đối tác là Tulip gương mặt của cô cũng không ai biết trừ những người lân cận, cô rất kín đáo không muốn lộ thông tin ra ngoài.

Tập đoàn của cô là chuyên về phân phối và sản xuăt lương thực và thực phẩm ăn liền nhưng cô lại là bác sĩ ôi hai công việc thật là liên quan nhỉ?. Cô nghe những lời xu nịnh đã chán chường từ khi còn bé nên đã xin phép cáo từ về trước. Cô bước lên chiếc Audi màu trắng sang trọng và xe bắt đầu lăn bánh bon bon trong màn đêm của thành phố, ngày mốt cô phải xa nơi này để về một vùng hẻo lánh và bắt đầu một cuộc sống mới, cô nhìn ra ánh đèn ban đêm tĩnh mịch ở thành phố về đêm mà nước mắt khẽ rơi.

Cô nhớ ba mẹ lắm, rất rất nhớ cô nhớ những câu mẹ dịu dàng gọi cô mỗi buổi sáng, cô nhớ lắm gio gj nói và tiếng cười đùa của ba khi cùng cô chơi đánh cầu. Có thể những người bên ngoài nói cô giàu sang sung sướng vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng đối với cô tất cả thứ đó chỉ là phù du điều cô cho là xa xỉ nhất đó là cô muốn ba mẹ mình sống lại cô muốn gia đình lại như xưa nhưng bây giờ đã vào dĩ vãng rồi. Cô lấy đôi tay lạnh lão gạt đi nước mắt và khẽ thiếp đi, chiếc xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự rộng lớn nguy nga anh tài xế khẽ lay gọi cô dậy:

- Thưa tiểu thư đã tới nhà rồi ạ!_ đây là Heng con của quản gia và vú nuôi của cô. Gia đình họ sống
ở nhà cô khi cô chưa sinh ra, Heng chơi rất thân với cô từ bé và anh chàng đã đem lòng yêu đơn phương cô chủ mình.

Cô thừa biết nhưng tim cô đã đống băng từ khi 18 tuổi cái tuổi được cho là tuổi đẹp nhất của người con gái nhưng cái tuổi đó đã làm tim cô có một vết thương thứ hai và cô nguyện thề với lòng sẽ không mở cửa lần nữa.
Cô khẽ mở mắt:
-Tới nhà rồi à?
Anh chàng gật đầu, cô loạng choạng bước vào nhà Heng đã phải dìu cô đến phòng và cúi đầu cung kính bước ra ngoài. Cô hôm nay đã rất mệt mỏi nên vội lấy quần áo vào nhà tắm, dòng nước không nóng cũng không lạnh âm ấm chảy xuống làm tinh thần cô sản khoái và tỉnh rượu được phần nào, cô bước ra khi tóc còn hơi ươn ướt vơ vội máy sấy sấy tóc khô ráo cô nằm xuống chiếc giường nệm cao cấp nhìn lên trần nhà suy nghĩ những chuyện ngày xưa và rồi oại khóc một mình, cô lại chìm vào giấc ngủ cô mong khi ngủ cô có thể nằm mơ thấy ba và mẹ cô có thể cùng ba chơi đánh cầu cùng mẹ nấu ăn và cả gia đình cùng nhau đi du lịch.

Trong lúc ngủ cô khẽ gọi

- Mẹ oi con nhớ mẹ, ba oi con cũng nhớ ba lắm!

Và rồi lại im lặng chìm vào giấc ngủ yên ắng nhưng nước mắt vẫn rơi trên má tuy cô băng lãnh thì cô cũng chỉ là một cô gái cô cũng biết có cảm xúc cô phải tỏ ra chững chạc trước mặt người khác nhưng đêm về lại tự khóc một mình thật đáng thương cho cô bé của chúng ta, màn đêm đã phủ dần khắp thành phố tại một căn biệt thự nguy nga có một con người gương mặt vẫn còn nét trẻ con cuốn hút lạ thường gương mặt người này vẫn còn đọng nước mắt chắc là đã trải qua một giấc mơ nào đó.
.
.
.
.
.
Các bạn thấy thế nàoooo
Hãy nêu cảm nhận của mọi người nhaaaa <3

Freenbecky [ Cover] - Tôi sẽ bảo vệ emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ