Lúc này cô và ông bà Armstrong đi xuống phòng khách cô ngồi xuống ghế sofa thở dài:
-Ngày mai cháu xin phép đưa bé pên bệnh viện để tập trị liệu rồi lấy toa thuốc mới cho bé!
Ông Armstrong phiền não rót tách trà nhấm nhám rồi trả lời lại:
-Vậy bệnh của con bé có thể hết được không con?
-Cháu không chắc nữa ngày mai cháu sẽ làm xét nghiệm lại cho bé bây giờ cháu xin phép chú lên bệnh viện!
Bà Armstrong lúc này lên tiếng:
-Con không ở lại ăn trưa à?
Trong giọng nói của bà ấy chứa chan sự quan tâm của mọit người mẹ cô rất cảm động vì điều đó. Chỉ mới gặp nhau chưa được hai ngày mà cô có cảm giác đã gặp lại họ từ lâu rồi, vì mất Ba mẹ quá sớm nên cô chưa có tình thương trọn vẹn nhưng giờ đây ông và bà có thể bì đắp cho cô phần nào tình thương thiếu thốn đó:
-Dạ con ăn rồi! con xin phép đi trước, con chúc cả nhà ngon miệng ạ!
Khi cô quay lại ông bà cười hiền hậu, bà Amrstrong quay sang chồng mình nói:
-Con bé dễ thương quá! Đẹp người lại còn tài giỏi nữa!
Ông Armstrong gật đầu tấm tắc khen ngợi cô mới còn trẻ mà đã làm nên việc lớn.
Chiếc xe lại chạy vào bệnh viện, cô đỗ xe rồi đi lên phòng trực của mình. Trước khi lên phòng cô không quên ghé căn tin mua hai chia nước sting ướp lạnh , cô rất thích sting dâu lúc mấy năm trước cô uống tới nỗi bị đau họng nên phải cai nước ngọt coa ga cả tháng. Cô chận rãi bước lên lầu thì điện thoại reo, cô nhận ra là số điện thoại người quen nên mở máy:
-Alo! Gọi có gì không nhóc!
Đầu dây bên kia vanh lên tiếng la cực lớn làm cô phải để điện thoại ra xa tai mình để khỏi thủng màng nhĩ:
-Cái đồ đáng ghét kia, tại sao cả ngày hôm qua lẫn hôm nay không gọi cho em?
Cô cười tươi trả lời:
-Thôi mà nhóc quên có một tí xíu chiều về chị đền cho!
Cô vừa trò chuyện vừa chậm rãi bước đi, lúc đó cô có đi ngang phòng của Nita. Nàng thấy cô trò chuyện điện thoại mà cười tươi hơn cả lúc trước cô nói chuyện với Nita lúc còn yêu nhau. Không lẽ cô coa người yêu mới rồi?
Cô bước tới phòng cũng tắt điện thoại, suy nghĩ về bệnh án của nàng cô tìm lấy hồ sơ bệnh án của nàng rồi mở máy lên xem xét . Bệnh của nàng do chấn động thần kinh vì uống thuốc ngủ quá nhiều khả năng nhớ lại chỉ có 10% nhưng có thể tập cho nàng thích nghi cuộc sống mới nàng sẽ quên chuyện đau thương đó đi. Bệnh tình của nàng cô đã hiểu rõ cô rất tập hồ sơ rồi khui chai sting ra uống, nước sting ướp lạnh làm cho cô thoải mái khi trời nóng nắng gắt. Lầm lượt từ những người lớn đến cả trẻ nhỏ bước vào phòng để cô khám về thần kinh đa số là trẻ em do cha mẹ ly dị gây nên. Cô thấy thương cho hoàn cảnh những đứa trẻ đó cũng không có tình thương trọn vẹn.
Trời đã sắp tối cô thu dọn đồ đạc đi về, mọi người đã về hết chỉ còn vài bác sĩ ở lại để trực đêm cùng mấy người bảo vệ. Cô chạy xe về nhà mà bụng đói cồn cào cô muốn ăn thức ăn bà Armstrong nấu ghê luôn. Cổng được mơt cô chạy xe vào cô chậm rãi bước vào nhà đã bị nàng phóng lên lưng:
- Đút cơm!!Ông bà cười vì đứa con của mình có thể thân thiết với cô như vậy, hôm nay thức ăn có khổ qua hầm, khổ qua xào trứng. Cái món mà cô ghét cay ghét đắng đã nằm chình ình trên bàn cô không ăn sợ bà Armstrong buồn nên cố ăn một chén cơm trắng thấy cô như vậy ông Armstrong gắp cho cô một khúc khổ qua to đùng cô ráng nuốt cho hết để hoàn thành nhiệm vụ.Còn nàng nhất quyết không chịu ăn vì vị đắng của khổ qua, nên cô xin phép đưa nàng ra ngoài ăn để nàng hít thở không khí và tiếp xúc hơn với xã hội bên ngoài. Được sự đồng ý của hai ông bà cô lên phòng tắm rửa thay đồ, còn nàng được bà Armstrong dẫn lên phòng thay quần áo. Cô tắm rửa thay đồ xong bước xuống thấy nàng ngồi sẵn tóc của nàng được búi hai bên trông rất đáng yêu. Cô bật cười vì sự đáng yêu đó của nàng, cô bước xuống nàng vừa thấy cô đã nhổm dậy ôm tay cô cứng ngắt theo cô ra xe. Cô để nhóc vào xe và thắt dây an toàn xong xuôi cô lái xe đi. Chiếc xe dừng lại tại một siêu thị tuy gọi là nông thôn nhưng vẫn nằm gần thành phố nên chẳng thiếu thốn thứ gì. Cô dẫn nàng đi mua hai phần gà rán cô một phần nàng một phần. Nàng gặp toàn người lạ nên có chút rụt rè nhưng chẳng bao lâu đã hoạt bát bình thường. Có thể do ông bà quá bận nên không đưa nàng đi chơi có thể như vậy nàng mới im lặng trầm ngâm.
Đầu tiên cô hướng dẫn nàng tự ăn nàng cũng rất ngoan nghe theo, ăn uống xong xuôi nàng tự lau miệng lau tay sạch sẽ. Rồi nàng đòi chơi gắp thú
bông nhưng cứ gắp rớt mãi thế là cô ra tay. Cô gắp con gấu to nhất đưa cho nàng, nàng vui sướng nhận món quà từ cô:- Cảm ơn!
Nàng nói cảm ơn cô, nếu có thể thường xuyên giao tiếp có thể nàng sẽ bình thường trở lại nhưng trí nhớ thì không. Dù sao ngày mai xét nghiệm lại mới biết được, trời cũng đã tối đồng hồ đã tám giờ nên cô và nàng đi về.