Nàng còn không chịu về nữa chứ nhưng cô bắt phải về nên nàng chu mỏ mặt xụ xuống lủi đi ra nhà xe. Cô nhìn kĩ nàng dễ thương quá đấy chứ, thấp hơn cô cả cái đầu, gương mặt nhỏ nhắn đôi mắt to tròn, hàng mi cong vuốt, đôi môi đỏ hồng làn da trắng trẻo mịn màng nhưng có điều người ta không biết còn tưởng nàng là học sinh cấp 2 vì mặt nàng rất baby.
Lên xe thắt dây an toàn, cô tăng tốc cho xe chạy thẳng về tới nhà. Chiếc xe hơi trắng tinh đã đậu trước sân nhà ông Armstrong. Trước khi vào cô dặn nhóc thưa ba thưa mẹ xong mới được lên phòng. Nàng cũng nghe theo vừa chạy vào đã thưa ba, thưa mẹ làm 2 ông bà có chút ngạc nhiên pha lẫn vui mừng. Thưa xong nàng đã chạy tót lên phòng ôm con gấu bông mà cái chị nàng không biết tên tặng cho, trong lòng nàng có cảm giác khó tả giống như bướm bay trong lòng.
Cô ngồi xuống ghế sofa đối diện ông bà Armstrong, lúc này ông Amrstrong lên tiếng:
-Con bé đi chơi có quấy rầy gì con không?
Cô lễ phép trả lời :
- Dạ Becky ngoan lắm chú, nghe lời con lắm không có quậy gì cả!
Ông Armstrong cười hiền hoà:
-Con nói vậy chú cũng mừng, mà con nè!
- Dạ sao chú?
-Con nói con có nuôi chó nhưng sao chú không thấy nó?
- Dạ con bỏ nó trên phòng, con sợ thả nó ra nó làm loạn cả nhà chú mất!
-Không sao đâu con, con cứ thả ra trong khi con đi làm chú có thể chăm sóc nó giúp con!
- Dạ được vậy con cảm ơn chú nhiều!
Luyên thuyên cả buổi cô xin phép lên phòng. Thay bộ đồ thể thao ra cô thoải mái nằm phịch xuống giường mà thiếp đi tới sáng.
Hôm nay, cô phải đưa nàng đến khám bệnh nên cũng phải thức sớm. Bonbon mụp cũng đã được phóng thích chạy tưng bừng khắp nhà. Còn ông Amrstrong thì ohair chóng mặt với đống thực đơn và đồ ăn cô đưa cho ông:
- Dạ thưa chú đây là buổi sáng cho chó, buổi trưa cho chó, buổi xế cho chó, buổi tối cho chó. Ngoài ra còn có sữa, hạt dinh dưỡng, với lại chú thấy khai nước hết thì chú cứ đổ nước lọc vô giùm con!
Ông Armstrong nhớ muốn chóng mặt, nuôi chó mà có cần phải phiền phức vậy không. Nàng quần áo cũng đã thay xong chạy lon ton xuống ôm cánh tay cô. Ông bà thấy nàng thân thiết với cô khẽ nói với nhau:
- Hai đứa xứng đôi quá ông ha!
Ông Armstrong cũng đồng tình:
- Chi bằng tụi mình tác hợp cho hai đứa nó bà thấy sao?
- Nhưng mà lỡ hai tụi nó không chịu, rồi con bé Freen nữa lỡ nó chỉ yêu con trai thì sao?
- Bà yên tâm , ở chung riết sẽ sinh tình nên chẳng sao đâu cứ cho theo luật tự nhiên! không lấy nhau được thì cứ coi Freen là con nuôi tụi mình cũng chả lỗ!
- Ông nè! Tôi thấy con mình không nhớ lại có vẻ hay, dù sao nó cũng hoạt bát như trước và cũng không cần nhớ lại chuyện cũ đau buồn!
- Ừ bà nói chí phải!
Hai người nhìn nhau mà cười gian thế là cô và nàng sẽ được hai lão lão này yác hợp không biết sẽ tiến triển thế nào nữa đây.
Sau khi ăn sáng cô đưa Becky đến bệnh viện và bắt đầu buổi kiểm tra. Kết quả cho thấy nàng khả năng nhớ lại chỉ vỏn vẹn 5% cô buồn rầu gọi về cho ông bà, nhưng bên đây không còn lo lắng nữa mà chỉ nói không sao không nhớ lại cũng không sao làm cô hơi bất ngờ. Cô lấy điện thoại ra dạy cho nàng mặt từng người trong gia đình và gọi là gì nàng cũng đã nhớ rõ bà được cô xoa đầu làm mặt nàng hơi đỏ. Những cử chỉ ấy đều được Nita thu vào mắt và cô nàng quyết định từ bỏ cô, và có thể tiếp tục làm bạn.
.
.
.
.
.
.
Trời Cũng đã về trưa cô chắc là nàng cũng đã đói rồi nên đưa nàng xuống nhà ăn. Trên đường đi cô bị các đồng nghiệp nói đùa:- Em gái của trưởng khoa hả?Coi bộ xinh gái quá nha!
Cô chỉ cười cười, còn nàng mặt phiếm hồng im lặng đi theo cô. Tới nơi cô gọi một phần cơm vì cô hôm nay không muốn ăn cô chỉ ngồi uống nước. Cơm được bưng ra nhưng nàng ngồi mà nhìn phần ăn của mình, cô thấy lạ nên hỏi:
- Sao không ăn hả nhóc!
Nàng ngẩn đầu lên:
- Đút cơm!
Cô chỉ lắc đầu cười lau muỗng, đũa, xúc một muỗng đầy cơm đưa trước miệng nàng:
- Nào há miệng to ra!
Nàng cũng nghe lời há to miệng ra, thức ăn ngon làm nàng ăn mà cười híp mắt. Nàng thấy cô không ăn nên có chút hỏi han:
- Không ăn?
Cô lắc đầu và tiếp tục đút nàng hết phần cơm của mình. Ăn no căng cả bụng cô dẫn nàng đi lonhf vòng những tán cây ở dưới sân bệnh biện để vận động cho thức ăn mau tiêu hoá. Trên đường đi cô hỏi han:
- Em hoàn toàn không nhớ chuyện lúc trước sao?
Mặt nàng ngơ ngác;
- Chuyện lúc trước? là chuyện gì? Đau đau quá!
Nàng gục xuống ôm đầu, cô ôm nàng trấn an:
- Không sao không sao!! không cần nhớ!
Giờ làm đã hết cô đưa nàng về nhà, nàng khoanh tay lễ phép thưa ba mẹ. Ông bà Armstrong mừng rỡ vì con mình có tiến bộ, cô mệt mỏi chào ông bà
xong cũng lên phòng tắm rửa. Xong xuôi cô xuống lầu ngồi cạnh nàng, nàng đang xem doraemon bộ phim mà nàng thích trước khi mất trí, giờ đây sở thích vẫn không thay đổi. Bonbon cũng lại gần cô mũng nịu cô đưa tay xuống xoa đầu tên lắm chuyện này, nàng thấy chú chó nên cũng quay lại nựng nựng rổi hỏi cô:- Nó tên gì dạ!
Cô mỉm cười trả lời :
- Nó tên Bonbon, nhóc chơi với nó đi !Nàng chơi với tên này hắn cũng vui lắm nha quấn quýt bên nàng suốt.
Mọi chuyện một năm trôi qua chuyện trị bệnh cho nàng ông Amrstrong cũng nói với cô không cần nữa những cứ ở đây cho đến khi hết công tác Cũng gần đến tết rồi kại một năm nữa cô ăn tết một mình. Gần tết nên bà Armstrong cũng chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa đón tết, còn nàng thì đã như trước chỉ có điều không nhớ lý do mất trí và nàng đã thích cô. Còn cô đã bắt đầu có một tí rung động
với nàng nhóc này rồi . Hai ông bà cũng nhận ra điều khác biệt đó nên sự hợp tác của hai người không uổng công. Hôm nay cũng 23 tết rồi nên cô chuẩn bị đồ đạc để về lại thành phố để sửa sang nhà cửa rồi thắp nhang cúng bái ba mẹ. Cô lên nhà mùng 1 tết sẽ vêg lại đây, nhưng nàng ôm cô khóc ròng:- Đừng có đi mà!
Cô phì cười vì sự trẻ con của nàng, cô xoa đầu nàng nói giọng nhu:
- Chị đi vào ngày rồi về lại, em yên tâm!
Nhưng nàng nhất quyết không buông hai ông bà khuyên mãi nàng mới chịu thả cô ra. Chiếc xe lăn bánh trong lòng cô có hơi nhớ nàng, không ngờ cô lại rung đoongn trước cô nhóc rắc rối này.