Chương 14

572 83 4
                                    

Vài ngày sau

Vị cựu Oiran ngoài dự đoán được sống trong một không gian hòa hợp đầy tự nhiên và hài hòa giữa hải tặc với dân làng. Bên cạnh đó cũng không ai hỏi thêm nàng về bất cứ điều gì riêng tư khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết. Đương nhiên chúng lâu lâu vẫn dừng lại và ghẹo vài câu nhưng cũng không có gì quá đáng để nàng dành tâm tư.

Hơn nữa, điều tự hào của chúng khi nàng nghe thấy cuộc nói chuyện hẳn là chúng đã thành công khiến nàng cười nhiều hơn? Nàng cũng chẳng rõ, nhưng có thể nó đúng khi cuối cùng nàng cũng chịu mở lòng hơn từ khi di dời từ Red Force về quán Partys Bar của Makino để bắt đầu hòa nhập.

Nói là di dời cho có hình thức, chứ thực tế thì nàng chỉ cầm theo hai thanh kiếm và đôi guốc gỗ là hoàn thành công việc. Tại sao lại làm điều này, nàng cũng không biết, có lẽ là muốn thử một cuộc sống mới. Sự tùy hứng của nàng là nhân tố khiến mọi nút thắt được gỡ bỏ.

Leara đứng trước quầy bar, nhâm nhi ly nước trái cây mát lạnh mà Makino mới pha cho rồi mỉm cười với cô nàng đang vui sướng trước mặt:

- Tôi không nghĩ cô lại thạo việc nhanh đến vậy đâu. – Khóe mắt cô chủ quán cong lên, hai tay vỗ vào nhau tạo nên tiếng "bôm bốp" đầy tự hào.

- Cô ấy là mỹ nữ giỏi giang mà. – Ben đến sớm ngồi sau lưng lên tiếng, miệng phả ra hơi thuốc cười nói.

- Đa tạ. – Nàng bất ngờ nhếch khóe môi đáp lại, làm tên thuyền phó sững người rồi nở nụ cười nhếch mép.

Leara ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên tường gỗ, miệng nhẩm chuẩn xác là 15 giây sau. Ngay lập tức, cánh cửa quán ăn đã bị đẩy vào, đi trước là Shanks và theo sau là một hàng ngũ đông đảo gồm hải tặc với 2 đứa trẻ con bước vào quán:

- Leara, cháu muốn bữa sáng bữa sáng. – Uta tự nhiên bước tới trước mặt nàng ngồi xuống, tay cầm dĩa với thìa còn đập đập nhẹ xuống mặt bàn đầy sốt ruột.

- Cháu nữa cháu nữa!! – Luffy theo sau chậm một bước, cũng nhanh chóng nhảy phắt lên chiếc ghế bên cạnh.

Người cô mới nhận cháu đứng trước quầy mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ, rồi lại xoay người cầm theo chiếc chảo trên tay, tay kia lại cầm theo túi rong biển khô nhỏ.

Có ai tò mò vì sao con bé chanh chua ngày mới gặp kia lại tự nhiên nói chuyện với nàng thế không? Hẳn là vì sau cuộc trò chuyện nhỏ mấy ngày trước, giai đoạn tiếp xúc trò chuyện trong khoảng thời gian đó là đủ để một đứa bé thay đổi những suy nghĩ của nó về nàng.

Thái độ của con bé đang biểu hiện một cách rõ ràng hơn, có một chút gì đó giống nàng khi xưa, việc thiếu thốn vị trí người mẹ hẳn đã khiến nó tủi thân và có định kiến không tốt về những người đàn bà lại gần cha mình. Nhưng kệ thôi, vì Uta đã chịu mở lòng, nàng cũng sẽ tự nguyện khiến con bé vui vẻ trong khả năng. Thực tế vốn đã cho nàng thấy sẽ rất dễ dàng nếu nàng muốn tạo nên hạnh phúc và sự thỏa mãn cho một đứa trẻ.

Thoáng chốc, trước mặt hai đứa nhóc đã là hai đĩa bữa sáng chuẩn theo phong cách truyền thống Wano Quốc, chỉ là hiện đang được trang trí trong những chiếc chén đĩa có vẽ hình hoa lá dễ thương.

[OP] OrchidNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ