Chương 19

519 72 5
                                    

Xế chiều vài ngày sau

Leara cả ngày hôm nay đã theo chân Makino đi đến từng ngóc ngách của ngôi làng nhỏ, dần dần làm quen với phần lớn người dân ở đây. Nàng cũng không biết có phải là do hôm trước việc Shanks đã ra mặt giải vây, hay do việc nàng đã đánh một trận tay đôi với Garp và trở lại chỉ với vài vết xước do cây cỏ không, mà dường như mọi người lại gần nàng đều có một sự dè chừng nhất định.

Vị Hải Quân đó sau khi cảnh cáo rồi dằn mặt nàng thì cũng không còn gặp mặt nữa, nhưng nàng vẫn còn cái cảm giác bị nhìn chòng chọc mỗi khi Luffy lại gần nàng nói chuyện. Mọi chuyện cứ như thế diễn ra cho tới tận sáng hôm qua mới kết thúc, Leara đen mặt thở dài, không ổn, chắc chắn nếu có ngày lão trở lại thì nàng sẽ không ổn chút nào.

Nàng ngồi trên thảm cỏ, ngay vị trí mấy ngày trước đó lão già đó ném cái cây đó về phía nàng, tay phải cầm lấy tẩu thuốc cũ vừa kiếm được, cẩn thận gắp một ít thuốc để vào rồi thắp lửa đưa lên gần miệng. Bàn tay thon thả còn lại hơi miết nhẹ vết xước trên gò má mà chậc một tiếng nhỏ.

Để xem...nàng đã từng đề cập tới Partys Bar như tiệm tạp hóa chưa? Hẳn là chưa đi?

Nơi đây có đủ mọi thứ, từ quần áo ăn mặc thường ngày đến những thứ không được sản xuất phổ biến như mấy cái đàn truyền thống bị hỏng hóc đủ kiểu, vài thanh gươm rỉ sắt nhỏ không tên, những tẩu thuốc, rồi cả vài bộ Kimono lỗi mốt lòe loẹt, vài đồng tiền xu từ những năm xưa xưa cũ cũ.

Leara hít vào một ngụm khí cay nồng, rồi chậm chạp nhả ra làn khói trắng. Thứ khí mang cái mùi hăng hắc tràn vào buồng phổi khiến nàng có cái cảm giác say sưa nhất thời. Nàng không nghiện, nên biết là thế, nhưng nếu để bảo một vị Oiran lão làng - Amatsuki Leara nhịn thuốc trong khoảng thời gian khi mà chính bản thân nàng đang trong trạng thái căng thẳng đến sắp kiệt quệ thì cũng thật khó khăn.

Bỗng nàng đưa mắt nhìn về phía biển, bóng hình của một con tàu từ phía xa dần lộ rõ khiến khóe môi nàng lại vô thức nở nụ cười nhạt, đôi mắt hổ phách như ánh lên một vài toan tính không tên.

oOo

Leara ngồi đó đến khi mặt trời lặn, tới khi những áng mây dường như đã tan biến, không còn hiện hữu trên bầu trời đêm thì mới chậm chạp đứng dậy. Nàng sải bước đi từ chân núi gần bến cảng, đi lướt ngang qua con tàu Red Force khổng lồ, điềm nhiên bước trên con đường mòn dẫn lối về quán ăn quen thuộc.

Mọi thứ vẫn vậy, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy...bầu không khí hôm nay, dường như có cái gì đó rất lạ?

Nó u buồn...và trầm uất đến lạ thường...

Nàng giữ tâm thế bình tĩnh đẩy cửa bước vào quán ăn đang sáng đèn, trong phút chốc sững lại bởi sự tĩnh lặng bên trong. Leara nhăn mày, lừ mắt đảo quanh quán như tìm kiếm điều bất thường, đám người vốn luôn vui tươi, tại sao hôm nay lại mang một tâm trạng kì dị khó nói đến vậy. Nhưng đó không phải trọng tâm, nàng không tìm thấy, không nhìn thấy cái đầu đỏ rực luôn ở trung tâm pha trò như mọi khi.

Bỗng nhiên một lực mạnh đập vào chân nàng, rồi nàng cũng nghe thấy tiếng thút thít đầy tội nghiệp. Nàng theo phản xạ quay người, chuẩn xác khụy gối ngồi xuống đối mặt với thằng nhóc, tay đưa lên vuốt mái tóc rối tung của nó rồi nhẹ giọng:

[OP] OrchidNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ