Chương 13

608 78 1
                                    

Leara có tâm buông xuống một câu pha trò, để đám người lại cười phá lên rồi quay sang chọc quê vị thuyền trưởng của mình. Nàng khi này mới tiến tới ngồi xuống quầy bar, tay với lấy tách trà đã hơi nguội được chuẩn bị sẵn dưới ánh nhìn với sự tò mò của Makino.

Cô ấy đặt xuống trước mặt nàng một cái đĩa màu sắc để hai lát bánh mì nóng hổi, sau đó lại khom người đối mặt với nàng, đôi mắt chăm chú đầy tỉ mẩn quan sát.

Thiếu nữ đang được đặt dưới sự chú ý, là trung tâm của mọi ánh nhìn vẫn rất tự nhiên cầm miếng bánh lên ăn từng miếng nhỏ. Phải tới khi Makino đột nhiên cất tiếng hỏi sau khi quan sát biểu hiện của nàng một lúc lâu:

- Tại sao Leara-san lại muốn giấu vậy?

- Cũng không phải công việc hay ho gì, nếu có người hiểu nhầm ta thành ả điếm cũng không hay ho. – Nàng nhấp ngụm trà, hơi nhoẻn miệng thành thật thấp giọng trả lời.

Cô ấy gật gật đầu, hai tay khoanh lại đầy nghiêm túc, song lại đưa mắt nhìn về đám người đang ồn ào sau lưng. Được một lúc, Makino mới đưa mắt trở lại nhìn nàng, khóe môi mấp máy thấp giọng nói:

- Nhìn mọi người trong làng cởi mở vậy thôi, chứ vẫn còn nhiều người cổ hủ lắm, họ đặc biệt đánh giá ngành nghề của những người mới tới đó. – Cô ấy vừa nói vừa lấy tay chà chà da gà, biểu cảm ghê sợ. – Như cái lần băng hải tặc này mới tới đây, ngoài tôi với một vài người khác, thì còn lại họ chỉ thiếu điều đi di dân nữa thôi là đủ biểu hiện kì thị rồi.

Nghe tới đây, chân mày xinh đẹp của nàng đã khẽ cau lại, rõ ràng là đang rất rất phiền não. Leara tựa cằm vào lòng bàn tay, chậm chạp chống xuống mặt bàn gỗ được lau đến loáng bóng, không đáp lại lời cô ấy mà chỉ tập trung nhai nốt miếng bánh mì đã trở nên khô cứng trong miệng:

- Nhưng mà có lẽ cô cũng không phải lo đâu. – Makino hít một hơi rồi đứng thẳng dậy vươn vai một cái. – Họ trông thế thôi mà cũng biết ý lắm, mấy chuyện này cũng không lo họ truyền ra ngoài.

Thiếu nữ đang chán nản nào đó nghe xong chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chỉ bởi một vài giây bốc đồng mà nàng đã phải suy xét đến cả khối chuyện phía sau, nàng cảm thấy mệt mỏi với miệng lưỡi người đời hơn đám hải tặc này rất nhiều. Trong lúc Leara trầm tư, đã có hai bóng hình nhỏ con nào đó xuất hiện mà nàng không chú ý đến:

- Em cần thêm bánh mì hả? – Makino nở nụ cười mỉm nói với cô bé vừa nhảy thốc lên ngồi ở cái ghế bên cạnh nàng.

Nàng rời mắt nhìn sang, trông thấy con nhóc đang nhìn nàng thì không khỏi bất ngờ. Dựa trên tính khí con bé, thì đôi mắt lấp lánh như viên sapphire kia là đang định nói chọc ngoáy gì nàng sao?

Thấy nàng chỉ nghiêng đầu nhìn mình nhưng không nói gì, con bé lại như ngại ngùng mà cúi đầu xuống, đôi bàn tay nhỏ nhắn vô thức đã đan vào nhau:

- Uta sao thế, cậu lạ lắm đó? – Đứa nhóc tóc đen tiến lại gần, cánh tay nhỏ xíu còn huých một cú không nhẹ vào vai đứa bạn.

- Ui da! Đauu!! – Con nhóc kêu lên một tiếng, sau đó còn thô bạo đấm một cú vào lồng ngực thẳng nhỏ.

Để tránh hai đứa gây nhau, Makino và Shanks đã rất nhanh chóng lại gần, tiếp đó rất thành thục, người thì bế Uta, kẻ lại bế Luffy ra khỏi tầm ngắm của nhau:

[OP] OrchidNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ