Chương 27

475 69 6
                                    

Dù nàng đã nói là sẽ nhờ Makino mặc Kimono giúp, nhưng nàng kiếm đâu ra một bộ Kimono tỉ mỉ, hoàn chỉnh hoàn toàn để khiến nàng phiền não vì không biết tự thân mặc chứ? Nàng vẫn chỉ là muốn dỗ dành cô nàng mít ướt này mà thôi.

Từ ngày trốn khỏi Impel Down, lên tàu của đám Chính Quyền song lại chuyển sang tàu của Tóc Đỏ, rốt cuộc dừng chân tại đây thì tài sản của nàng vẫn chỉ có bộ Kimono tối màu được dệt từ lụa nguyên chất.

Makino lúc này đang cúi người vuốt cho tà váy vào nếp, tay cô ấy mân mê chất vải rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Bộ đồ dù tối giản nhưng được dệt cẩn thận đến mức không thể tìm ra một sợi chỉ thừa. - Cô ấy trầm trồ, song ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang tập trung vấn tóc rồi mỉm cười. - Thêm họa tiết xoáy nước thanh lịch đến nhường này, hẳn người làm ra nó cũng là một người thợ lành nghề, liệu có phải vậy không nhỉ, Leara-san?

Vị Oiran nọ cài nốt chiếc kẹp ghim cuối cùng lên đầu, lúc này mới đưa mắt nhìn cô gái đang trở nên thích thú với bộ váy của mình mà cười duyên dáng:

- Ngươi đúng về điều này, Makino. - Nàng cầm lên tà váy, hơi cúi người chỉ vào cánh hoa đang rơi vào xoáy nước lắng đọng trên đó. - Đây là một loại biến thể của họa tiết Ryusui, những con người ưa chuộng thời trang thường gọi nó là Kanzemizu, nó tượng trưng cho sự thanh bạch không dính bụi trần, hơn thế là điềm lành mà mọi người tôn sùng. Rất ít người có thể tôn lên khí chất của nó.

Leara nhẹ tênh nói, trong đôi mắt lúc này còn ánh lên chút gì đó như lắng lại khiến Makino đứng cạnh đơ người. Cô ấy bỗng chống tay vào đùi đứng dậy, bám tay vào vai nàng khẽ xoay để nàng nhìn chính mình trong tấm gương trong phòng song lại đè thấp giọng xuống nói:

- Với tôi thì, Leara-san là người phù hợp nhất với họa tiết Kanzemizu này rồi.

Nàng rụt vai, trong thoáng chốc sững người, rồi lại hơi ngờ vực nhìn sang khuôn mặt non nớt đang dần đỏ lên qua tấm gương kia:

- Cô...có nghĩ như vậy không? - Makino hai mắt hơi híp lại, đưa đến nàng một nụ cười gượng gạo, thanh âm khi nãy có chút quyến rũ đã bay biến không còn dấu vết.

- Pff. - Nàng bỗng cười thành tiếng làm khuôn mặt cô nàng đã đỏ còn đỏ hơn.

- Đừng có sến rện như vậy. - Nàng cười làm khóe mắt nhếch lên tự nhiên. - Ngươi không hợp với những lời nói tựa như đang tán tỉnh hay cợt nhả với người đối diện như vậy đâu.

- Ehhh? - Cô ấy phồng má, bĩu môi đầy hậm hực. - Rõ ràng cô đã phản ứng rất thú vị khi vị thuyền trưởng đó có hành động tương tự mà nhỉ.

Leara cúi người vuốt lại vài sợi tóc mai đang rơi ra, vẻ ngoài dần trở lại dáng vẻ tùy tiện mà vẫn xinh đẹp đến lóa mắt. Nàng giây lát đưa tay đến vùng trán cô nàng, búng một phát vang song lại chỉ hơi ngoái đầu lại nhếch mép cười một cái mà cất câu nói nửa chừng:

- Cách ngươi so sánh khập khiễng quá nhé, Makino.

Vừa dứt lời, nàng đã nhanh chóng bước đi, trên tay đã sớm cầm theo hai thanh quỷ kiếm được tân trang cẩn thận. Makino thấy vậy thì nhanh chóng đuổi theo, trên mặt chưa gì đã đeo lên một nụ cười như thường nhật:

[OP] OrchidNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ