Chương 12

619 79 0
                                    

Thiếu nữ nọ dường như đã biết được Shanks sẽ tới gần ngay từ đầu, nên chậm chạp vài giây mới đưa vẻ mặt bình tĩnh ngẩng lên. Thấy vẻ mặt đang rộ lên như mặt trời đằng xa kia, nàng bỗng dưng cảm thấy ngờ vực:

- Không phải ngươi nói linh tinh gì với họ rồi đấy chứ?

Nàng chun mũi, mắt nheo lại như trông nhìn một kẻ trai tráng bẩn tính nào đó chứ không phải người vừa giúp nàng giải vây:

- Lea-chan nói vậy tôi sẽ thấy oan ức lắm đó! – Shanks vừa nói vừa ghé lại gần hơn, làm nàng theo phản xạ hơi ngửa người ra, hai tay không biết từ lúc nào đã để trên ngực anh ta, muốn giữ khoảng cách.

Việc tiếp xúc thân thể với nàng cũng có thể coi là một việc thường ngày, nhưng từ khi gặp Shanks, nàng cảm thấy mình nên tránh xa thay vì đáp lại những hành động thân mật đó. Nên ngay khi vừa nhận thức được mình vừa làm gì, khóe miệng nàng đã giật giật nhẹ, sau đó liền dùng một lực đẩy anh ta ra:

- Đừng lại gần như vậy.

Leara nói xong liền tránh sang một bên, chân dài lại thản nhiên sải bước trên con đường hôm qua nàng đã được dẫn tới Partys Bar. Nàng biết mình cũng chẳng thù hằn hay ghét bỏ gì quá nặng nề với Shanks ngoài vụ đêm qua, chỉ là thân thể nàng cự tuyệt anh ta trong vô thức, dường như cảm thấy khó tiêu hóa với sự chủ động có chút gì đó nguy hiểm:

- Vừa rồi là cụ Chiken, dù có tuổi rồi nhưng vẫn tửng tưng lắm, cũng được gọi là thế hệ già của làng Cối Xay Gió.

Tên thuyền trưởng tóc đỏ nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của nàng, quay sang không ngừng nói về chuyện vừa rồi. Sau đó còn thuận tiện giới thiệu đủ người mà anh ta bảo là "tốt tính" như trưởng làng Woop Slap và ông chủ sạp hàng hải sản phía xa Gyoru.

Thấy nàng không đáp lại, tần suất những câu hỏi lại từ từ tăng lên, rồi cuối cùng lại là một câu nói khiến bước chân của nàng hơi sững lại:

- Oiran-sama, sao tôi cảm thấy cô như ngại tiếp xúc với tôi nhỉ?

Leara quay sang nhìn vào đôi mắt nâu kia một cách dị nghị, rồi lại hướng trở về thở dài. Shanks lại tiếp tục quay sang lải nhải bên tai nàng không chút dè chừng.

"Oiran-san?"

"Cô có ổn không vậy, không bị đau ở đâu chứ?"

"Tắm vào ban đêm rõ ràng là sẽ gây nhức đầu, nặng hơn còn có ốm sốt."

"Để tôi bảo Hongu đưa thuốc cảm cho cô để phòng trừ nhé?"

"Hay do hôm qua tôi đã khiến cô đau nhỉ?"

"..."

Tên hải tặc tóc đỏ bám theo nàng một cách dễ dàng dù nàng đang dần đẩy nhanh tốc độ đi, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm những câu nói tưởng chừng như anh ta đang độc thoại:

- Trật tự. – Nàng không dừng bước, nhưng miệng lại mấp máy nhẹ giọng nói. – Dù ngươi chỉ hứa sẽ giữ kín việc hôm qua, nhưng ta cũng không mong chức vị Oiran của ta lọt ra ngoài, nó rất phiền phức.

Leara hơi gằn giọng nhắc nhở, bên trán còn lờ mờ nổi lên chút gân xanh như đang cố nhịn lại cơn phẫn nộ sắp phun trào. Shanks nghe xong thì lại đơ mặt ra, chân cũng dừng lại đứng sững ra như đang suy nghĩ điều gì đó, để mặc nàng đã bỏ xa chính mình hơn chục bước chân.

[OP] OrchidNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ