Lúc Tiểu Yêu mang giỏ hoa trở về thì trời đã tối, Chuyên Húc đang ngồi trong phòng chờ Tiểu Yêu."Ca ca, sao vẫn chưa nghỉ ngơi?"
Chuyên Húc buông quyển sách trên tay xuống: "Ngươi đi đâu chơi, muộn thế này mới về."
"Ta đi tập bắn cung với Phòng Phong Bội."
"Gì trên tay thế?"
"Những bông hoa xinh đẹp, huynh không thấy vậy sao"
"Không thích hoa Phượng nữa sao?" Chuyên Húc nhìn những bông hoa trong giỏ của Tiểu Yêu hỏi.
Tiểu Yêu không dám nói là Phòng Phong Bội tặng nàng "Muội ngắm trước những bông hoa này, khi về đến Thần Nông Sơn muội lại ngắm hoa phượng ca ca của muội trồng, không phải huynh đã tự tay trồng một rừng hoa phượng thật xinh đẹp sao" Tiểu Yêu nói rồi ngồi xuống bên cạnh Chuyên Húc
"Hoa phượng do ca ca trồng là ta thích nhất."
Chuyên Húc nhìn Tiểu Yêu hành động như một đứa trẻ, sờ lên đầu nàng, nhìn thấy em gái đã xa cách ba mươi bảy năm của mình đang ở ngay trước mặt. Chuyên Húc thề trong lòng rằng dù có chuyện gì xảy ra, dù là ai, hắn cũng không cho phép làm tổn thương Tiểu Yêu.
Chuyên Húc thản nhiên hỏi Tiểu Yêu "Tiểu Yêu, Đồ Sơn Cảnh nói hắn viết cho muội rất nhiều thư, muội không có trả lời hắn, muội cùng hắn có chuyện gì sao?"
Tiểu Yêu nhìn Chuyên Húc ánh mắt thăm dò, đáp "Ca, huynh cho rằng ta nên cảm động sao? Nhưng ca ca, sau khi hôn mê nhiều năm như vậy, ta chợt hiểu ra"
"Cảm động mềm lòng không phải là tình yêu"
"Ta thực sự sợ cô đơn và mong ai đó có thể cùng ta đi hết cuộc đời, nhưng đó là trước đây, bây giờ ta không sợ, ta có huynh, có A Niệm, có phụ vương, có ông ngoại, có Miêu Phủ và San Hô, bây giờ ta không sợ cô đơn, ta không thích chờ đợi, ta không thích những lời hứa suông, và ta càng không thích người nam nhân của ta có người khác ngoài ta"
"Đồ Sơn Cảnh quả thực rất tốt, nhưng chúng ta rốt cuộc vẫn không hợp nhau, anh ấy nhất định sẽ phải trở thành tộc trưởng của tộc Đồ Sơn. Bà của anh ấy không thích ta, chỉ sợ bà của anh ấy còn hận ta ở bên anh ấy, để cho đứa cháu quý giá của bà không thiết tính mạng vì ta, hơn nữa ta là Đại Vương Cơ Cao Tân cháu ngoại của Hoàng Đế cùng Luy Tổ, còn có nam nhân nào ta tìm không được, có phải không ca ca?"
Chuyên Húc đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên, khóe miệng nhếch lên "Đúng vậy, không tìm được người thứ hai tốt như Đại Vương Cơ ngươi."
"Hơn nữa, dù có chuyện gì xảy ra, muội hiểu rằng trước hết muội chỉ có thể dựa vào chính mình"
"Ca ca à, muội nói đúng không?"
Chuyên Húc nhìn nàng gật đầu, Tiểu Yêu nói tiếp:
"Cho nên muội muốn rèn luyện kỹ năng để cứu mạng trước, không cần lo lắng về vấn đề tình cảm. Và muội cũng chưa nghĩ tới bây giờ nên làm gì để đối mặt với anh ấy."Chuyên Húc rất mừng vì Tiểu Yêu có thể nghĩ được như thế, nhưng đồng thời lại khinh thường chính mình lúc này, không thể để mất đi quyền lực và tiền tài của nhà Đồ Sơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
SƠ TÌNH TA KHÔNG PHỤ NỖI TƯƠNG TƯ (Đã Hoàn)
FanfictionMột lạng tương tư, hai lạng rượu.... Ra mới có thể đem tình ái nói ra. Năm cân thương nhớ, một biển yêu.... Ta mới có thể cùng người tương ngộ