[2] MUỐN GẶP NGƯƠI

533 15 0
                                    

Tiểu Yêu cảm thấy chính mình đang chìm trong bóng tối, cơ thể nàng đang lơ lửng, nàng đang ở đâu, nàng có chết đuối bên dưới Dao Trì không?

Nàng nghĩ rằng mình sẽ là đệ tử đầu tiên ở Ngọc Sơn, người kế vị Vương Mẫu tiếp theo Vương Mẫu Bạch Chỉ, lại bị chết chìm bên dưới Dao Trì, nếu nói ra sẽ khiến người ta cười ra nước mắt. Tất cả là do Yêu Quái Chín Đầu kia đã làm nàng đau khổ đến mức tự dìm xuống Dao Trì.

"Nơi đó có một con đồi mồi, so với giường của ngươi ở Thanh Thủy trấn còn lớn hơn, sau này nếu thích, có thể dùng đồi mồi làm thành giường."

"Ở đó là một con Ngư Yêu, ngư đan của nó hẳn là tốt hơn so với ngư đan tím mà ngươi đang đeo, nhưng về sau ngươi sẽ không cần vật này nữa."

Ai đang nói vào tai ta? Hắn đang nói về cái gì vậy? Ngư Yêu nào? Tiểu Yêu muốn mở mắt ra nhìn, nhưng cuối cùng nàng vẫn chìm trong bóng tối.

Có một âm thanh kỳ lạ truyền đến, không giống tiếng nhạc cụ, cũng không phải tiếng hát ca. Âm thanh ấy êm ái du dương và quyến rũ hơn cả tiếng nhạc cụ. Thuần khiết, trong trẻo, tinh khôi hơn cả tiếng hát. Âm thanh đó hay tuyệt không sao tả xiết. Đó là thanh âm kỳ diệu mà Tiểu Yêu đã từng nghe qua

"Hiện đang là thời kỳ giao phối của Nhân Ngư, đó là tiếng hát tìm bạn tình của họ. Nghe nói đó là tiếng hát hay nhất, đẹp nhất thế gian, cả Nhân tộc và Thần tộc đều không nghe được. Có lẽ sau khi tỉnh lại, ngươi có thể nghe thấy."

Người kia còn đang tự nói chuyện với mình, đó là tiếng hát của Nhân Ngư sao? Sau khi nghe kỹ, quả nhiên là như vậy, Tiểu Yêu nghĩ đó là tiếng hát mà nàng đã nghe khi ở cùng Tương Liễu.

Tương Liễu !

Tiểu Yêu đột nhiên nhớ tới, đó là giọng nói của ai, Tương Liễu? Có phải ngươi không, Tương Liễu?

Đã quá lâu rồi nàng không còn được nghe thấy giọng nói của hắn, nàng cũng không chắc đó có phải là hắn hay không, nhưng mỗi khi nghĩ đến Yêu Quái Chín Đầu ngốc đó, Tiểu Yêu lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt lại đau đớn

Tương Liễu ôm Tiểu Yêu trở vào trong vỏ sò, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhói đau. Hắn không thể tin nhìn Tiểu Yêu vẫn đang như ngủ say. Đâu là lý do khiến trái tim nàng đau đến vậy. Có phải là vì tên Hồ Ly nhà Đồ Sơn?

Nhìn khuôn mặt say ngủ của nữ nhân trước mặt, trong mắt Tương Liễu tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Ngươi cũng cảm thấy Đồ Sơn Cảnh sắp chết sao? Nếu như hắn chết, ngươi sẽ rất đau lòng và hận ta thấy xương sao?"

Tiểu Yêu sắp khóc, nàng muốn trả lời hắn nhưng nàng không thể nói.

Ta không hận sẽ không hận, làm sao ta có thể hận ngài.

Sau đó, Tiểu Yêu nghe Tương Liễu nói: "Tối nay ta sẽ đánh thức ngươi"

Tương Liễu cho Tiểu Yêu ăn tinh huyết bản mệnh của mình, và Tiểu Yêu cảm thấy như mình đang ở trong một ngọn lửa, tinh huyết bản mệnh của hắn như đang bùng cháy dữ dội thiêu cháy khắp cơ thể nàng. Chúng đang lao vào trong cơ thể nàng và như thể chúng khiến cơ thể nàng nổ tung thành từng mảnh, rồi lại hợp nhất lại với nhau từng chút một.

Đau quá, đau quá, Tiểu Yêu muốn hét lên, nhưng không thể.

Tiểu Yêu nghe Tương Liễu nói: "Đừng khóc, cố gắng chịu đựng "

Sau đó, nàng cảm giác được một chút lạnh lẽo chạm vào mắt mình và hôn đi nước mắt trên mặt nàng, nàng không mở mắt ra được, nàng cũng không có thể nhìn thấy sự buồn bã cùng đau khổ như sắp chực trào ra từ trong mắt Tương Liễu.

Cuối cùng Tiểu Yêu không thể chịu đựng được nữa, nàng đau đớn hét lên, toàn bộ ý thức tan biến vào cơ thể, và ngất đi trong đau đớn tột cùng.

Khi Tiểu Yêu tỉnh dậy, nàng cảm nhận ánh nắng mặt trời chói mắt, vô thức trở mình, nhắm mắt lại và ngủ tiếp.

Đột nhiên, nàng mở mắt ra, sững người một lúc không thể tin được rồi từ từ giơ tay lên.

"Tương Liễu!" Tiểu Yêu trở mình lập tức ngồi dậy, lại phát ra một tiếng vang, nàng đụng phải thứ gì đó, đầu đau như búa bổ.

Tiểu Yêu sờ sờ cái đầu vừa bị cú va chạm làm đau, quên mất mình đang ở trong vỏ sò. Nàng dùng hai tay đỡ lấy bức tường trên đầu, bức tường từ từ mở ra như một đóa hoa trắng nở rộ.

Bóng tối kéo dài khiến Tiểu Yêu một lúc lâu không quen với ánh nắng chói mắt, một lúc sau nàng đứng dậy, thấy mình đang đứng trên một chiếc vỏ sò to lớn, xung quanh là biển xanh bao la vô tận, vô số sóng trắng nhẹ nhàng đang không ngừng vỗ vào vỏ sò.

Tiểu Yêu khoanh chân ngồi xuống, ngẩn người nhìn sóng biển, nàng cảm thấy không chân thực

Mình thật sự đã trở lại sao? Đây thực sự không phải là một giấc mơ?

Nếu không phải là nằm mơ, liệu mình có thể gặp lại Yêu Quái Chín Đầu cứng miệng kia không?

Tiểu Yêu nhìn chiếc váy trắng rộng thùng thình đang mặc trên người, lần trước dốc sức muốn cứu Cảnh, nàng không hề nghĩ tới mình đã trải qua ba mươi bảy năm như thế nào, trong vỏ sò này chỉ có nàng và Tương Liễu, nàng nhớ sau khi tỉnh lại sẽ gặp được Mao Cầu

Vừa nghĩ đến Mao Cầu, một con đại bàng lông trắng mào vàng đáp xuống vỏ sò, Tiểu Yêu kinh ngạc nhìn Mao Cầu, lại không nhìn thấy Tương Liễu.

Tiểu Yêu tiếc nuối vỗ lưng Mao Cầu: "Mao Cầu, chủ nhân ngươi đâu?"

Mao Cầu vỗ cánh và kêu lên bầu trời, như thể đang thúc giục Tiểu Yêu leo lên lưng nó.

Tiểu Yêu mừng rỡ hỏi: "Tương Liễu muốn ngươi mang ta đi gặp hắn?"

Mao Cầu lắc đầu.

Tiểu Yêu ngập ngừng hỏi: "Tương Liễu muốn ngươi đưa ta trở về sao?"

Mao Cầu gật đầu.

Tiểu Yêu tức giận, ngồi xuống vỏ sò và hét lên: "không đi, ta sẽ không đi,"

Mao Cầu mổ vào tay Tiểu Yêu và thúc giục

"Ta nói ta sẽ không đi, ta muốn gặp Tương Liễu, ngươi trở về nói với chủ nhân ngươi, hắn nếu không tới gặp ta, ta sẽ không đi đâu hết."

Mao Cầu nhìn Tiểu Yêu đang khoanh chân ngồi ăn vạ trên vỏ sò, dùng mỏ nhỏ chọc chọc vào người nàng, thấy nàng không nhúc nhích nó chỉ có thể quay người bay đi.

Tiểu Yêu buồn chán, ngồi chán rồi lại nằm xuống trên vỏ sò và đợi một lúc lâu, ngay khi Tiểu Yêu nghĩ rằng Tương Liễu sẽ không đến, nàng lại nghe thấy tiếng vỗ cánh. Tiểu Yêu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến.

SƠ TÌNH TA KHÔNG PHỤ NỖI TƯƠNG TƯ   (Đã Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ