[ 3 7 ] CẢM ƠN NÀNG

264 12 0
                                    

Tương Liễu đứng dậy chậm rãi tự mình cởi bỏ y phục, lộ ra khuôn ngực rộng rãi với những đường cơ bắp săn chắc, nhưng Tiểu Yêu lại không có tâm trạng nhìn, trên ngực rải rác những vết sẹo lớn nhỏ mờ nhạt, còn có một vết đao mới trực tiếp từ phía bên trái đâm vào bụng.

Tiểu Yêu ngón tay run rẩy, nàng không dám chạm vào những vết thương đó, càng nghĩ đến nàng lại càng thấy đau đớn.

“Đau không?” Tiểu Yêu run giọng hỏi.

“Không đau.” Tương Liễu nhẹ giọng nói.

Tiểu Yêu giơ tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, che đậy cảm xúc của mình: “em đi lấy thuốc, chàng đừng cử động.”

Nhìn bóng lưng Tiểu Yêu vội vã rời đi, Tương Liễu trong lòng mềm nhũn, nàng là người đầu tiên hỏi hắn có đau hay không. Tương Liễu cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ lạ, vết thương vốn dĩ trước đó không đau, dường như bây giờ bắt đầu đau.

Tiểu Yêu lấy tất cả các thuốc cầm máu tốt nhất và ngọc tuỷ vạn năm từ y viện của nàng đến cầm máu cho vết thương của Tương Liễu. Sau đó thật nhẹ nhàng lau vết máu xung quanh bằng khăn.

Vẻ mặt cực kỳ cẩn thận của Tiểu Yêu in vào trong mắt Tương Liễu, yết hầu của Tương Liễu động đậy, tiến tới hôn nhẹ lên trán Tiểu Yêu

Tiểu Yêu đưa mắt nhìn người nam nhân trước mặt, hắn đột nhiên duỗi đôi bàn tay to lớn kéo nàng lên giường, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tiểu Yêu. Nàng cảm thấy bất lực không thể phản kháng, Thân thể mềm nhũn, nàng muốn vùng vẫy, nhưng lại sợ chạm vào vết thương của Tương Liễu nên chỉ có thể để Tương Liễu tùy ý hôn nàng.

Vết thương đã được băng bó vào đêm khuya, mặt Tiểu Yêu đỏ bừng, nàng tức giận khiển trách Tương Liễu: “Chàng bị thương còn có suy nghĩ đó”

Tương Liễu cười nhạt, kéo Tiểu Yêu đến bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ đang tức giận.

Tiểu Yêu nhất thời mất bình tĩnh, nhìn vết thương lớn nhỏ đã lành từ lâu nhưng vẫn để lại những dấu vết mờ nhạt trên người Tương Liễu, lòng nàng lại đau nhói.

Tiểu Yêu dùng ngón tay sờ nhẹ vết thương, hỏi Tương Liễu làm sao lại có những vết thương này, tại sao lại nhiều như vậy.

Tương Liễu ôm Tiểu Yêu vào lòng, cảm nhận được thiếu nữ trong lòng lo lắng chăm sóc mình, trong lòng cảm thấy mãn nguyện.

"Cái này để lại ở đấu trường nô lệ"

"Cái này ở cực bắc"

"Cái này ở xoáy biển sâu, những cái này đều là ở Thần Vinh quân đoàn lưu lại."

Tương Liễu lần lượt chỉ cho Tiểu Yêu, Tiểu Yêu càng cảm thấy đau khổ hơn khi nhìn thấy nam nhân trước mặt nhẹ nhàng giải thích nguồn gốc của từng vết sẹo.

Nàng lấy ra một bình thuốc nhỏ, từ trong bình rót ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ sẫm đặt trước mặt Tương Liễu: “Uống thuốc này đi.”

Tương Liễu bất đắc dĩ nói: “Những thứ thuốc trị vết thương này đối với ta đều vô dụng.”

Tiểu Yêu bất mãn nói: “Chàng uống thử đi, nhất định sẽ có tác dụng.”

SƠ TÌNH TA KHÔNG PHỤ NỖI TƯƠNG TƯ   (Đã Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ