Tiểu Yêu đang tựa vào A Niệm ngủ ngon lành, Chuyên Húc ngồi một bên đọc tấu chương được gửi đến từ Thần Nông Sơn, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy hai chị em đang ngủ say, trong mắt mang theo ý cười, anh nhẹ nhàng cởi áo choàng của mình đắp lên cho họ.
Bụng của Tiểu Yêu ngày càng to. Mỗi lần Chuyên Húc nhìn thấy anh ấy luôn có những cảm xúc lẫn lộn, Tiểu Yêu mãi vẫn không chịu nói ra cha của đứa bé là ai, Chuyên Húc thực ra trong lòng cũng đã có suy đoán. Nhưng nàng không nói anh cũng không hỏi
Tương Liễu nhìn ba người dưới gốc cây, nhìn Tiểu Yêu vẫn gầy gò, dùng tay làm ấn để đè nén nỗi đau, không ai hay biết mấy ngày sau khi Tiểu Yêu rời xa hắn, hắn đã đến đây bằng cách nào.
Hắn không dám đi tìm Tiểu Yêu, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt căm ghét mình của nàng. Hắn chỉ có thể làm tê liệt bản thân bằng cách nhận lệnh và giết người, và hắn không dám dừng lại một chút nào, mỗi khi dừng lại thì hình bóng của Tiểu Yêu đều sẽ hiện trong đầu. Những ngày đó, Tương Liễu trên người đầy vết thương, nhưng nỗi đau đó chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng, hắn cảm thấy khi Tiểu Yêu rời đi nàng cũng đã lấy đi trái tim của hắn, trong lòng ngực của hắn giờ đây dường như đã trở thành một cái vỏ trống rỗng, chẳng còn gì nữa nhưng nỗi đau vẫn cứ âm ỉ kéo dài.
Cộng Công không thể chịu đựng được nữa, đánh Tương Liễu mang những vết sẹo khắp người bất tỉnh và ra lệnh cho hắn ở yên trong quân doanh hồi phục vết thương.
Ông nhìn Tương Liễu không buồn cũng không vui, lắc đầu thở dài, khuyên nhủ: “Nếu Tiểu Yêu nhìn thấy ngươi như vậy e rằng con bé sẽ khó chịu. Nếu ngươi thực sự nhớ Tiểu Yêu, sao không lặng lẽ đến nhìn xem cuộc sống hiện tại của nó một chút. Ta biết ngươi không nỡ buông bỏ đứa trẻ, đứa trẻ và Tiểu Yêu sẽ luôn là mối quan tâm của ngươi, vậy nên từ nay ngươi cứ để chuyện đó qua đi,"
Tương Liễu không muốn Tiểu Yêu quá hận mình, thiếu nữ liều mạng chạy về phía hắn, nhưng hắn lại đối xử với nàng như vậy. Muốn nàng đứa trẻ ở lại thì cứ ở lại, nếu cuối cùng thật sự hắn không thể sống sót, đứa trẻ có thể thay hắn ở lại cùng Tiểu Yêu, nàng cũng còn có một mối ràng buộc trên thế gian này. Nếu may mắn sống sót, hắn nhất định sẽ đền bù cho hai người họ. Nhưng hắn sợ rằng cho nàng một tia hy vọng, nàng sẽ phải chờ đợi hắn trong vô vọng.
Rõ ràng là Tiểu Yêu ghét phải chờ đợi, có vẻ như cuộc đời này đối với nàng chưa bao giờ có chuyện gì suôn sẻ.
Nhìn thấy Tiểu Yêu không sao, Tương Liễu mới yên tâm, sau đó lặng lẽ xoay người rời đi. Chuyên Húc ngẩng đầu nhìn nơi Tương Liễu vừa đứng, trong mắt anh tràn đầy suy tư.
Thần Nông Hinh Duyệt đã nhiều tháng không được gặp Chuyên Húc, khi biết Chuyên Húc vẫn ở lại trên núi Ngũ Thần, Thần Nông Hinh Duyệt trở nên lo lắng. Cô cử nhiều người tìm hiểu nhưng mãi không tìm ra được vì nguyên do gì Chuyên Húc ở Ngũ Thần Sơn lâu như vậy, ngay cả Xích Thủy Phong Long cũng không biết, Thần Nông Hinh Duyệt đành phải cắn răng chạy đến Tiểu Nguyệt Đỉnh tìm Hoàng Đế.
Hoàng Đế bình tĩnh nói: "Việc hệ trọng của Cao Tân vẫn chưa được giải quyết, cho nên Chuyên Húc phải ở lại đó."
Thần Nông Hinh Duyệt nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, cô ta đã hỏi Xích Thủy Phong Long, sự việc ở Cao Tân rõ ràng đã được giải quyết, việc Chuyên Húc lưu lại ở đó rõ ràng là có chuyện khác cản trở.
BẠN ĐANG ĐỌC
SƠ TÌNH TA KHÔNG PHỤ NỖI TƯƠNG TƯ (Đã Hoàn)
FanfictionMột lạng tương tư, hai lạng rượu.... Ra mới có thể đem tình ái nói ra. Năm cân thương nhớ, một biển yêu.... Ta mới có thể cùng người tương ngộ