Khi Tương Liễu trở về, Tiểu Yêu vẫn đang ngủ, nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ của nàng, hắn lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng, trong mắt mang theo ý cười, đặt những quả mận chua vừa mang về bên cạnh gối của nàng.
Khi Tiểu Yêu tỉnh lại, Tương Liễu đang ngồi ở bàn đọc văn thư, Tiểu Yêu ngồi dậy, ôm một quả mận chua cạnh gối, nói với Tương Liễu: “Ta muốn ăn lẩu.”
Tương Liễu nghe xong liền đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Yêu, khoác áo choàng cho nàng rồi đi chuẩn bị nguyên liệu tươi, Tiểu Yêu cũng đứng dậy chuẩn bị gia vị.
Buổi tối, một nhóm người quây quần quanh bàn và cùng nhau ăn lẩu. Tương Liễu gắp một miếng cá cho Tiểu Yêu, bỏ vào bát của nàng.
Trước đây đây là món ăn ưa thích của Tiểu Yêu, nàng vui vẻ dùng đũa gắp lên nhưng ngửi thấy mùi cá khiến nàng cảm thấy khó chịu trong bụng.
Tiểu Yêu che mũi: "Con cá này không tươi sao? Tại sao lại tanh như vậy?"
Mọi người trên bàn đều ngừng đũa, nhìn Tiểu Yêu đang buồn nôn, Tương Liễu vỗ nhẹ vào lưng nàng, ôn tồn nói: "Đây đều là đồ tươi, nàng không thích nữa à?"
Tiểu Yêu khó chịu lắc đầu, một người nhà của binh sĩ nhìn Tương Liễu rồi lại nhìn Tiểu Yêu, ngoại trừ Tiểu Yêu ra, cô ấy là người phụ nữ duy nhất ngồi ở đây, cô ấy thận trọng hỏi Tiểu Yêu: “Gần đây cô rất hay buồn ngủ sao?”
Tương Liễu gật đầu: “Gần đây nàng ấy luôn buồn ngủ.”
"Tiểu Yêu, cô thử kiểm tra mạch của mình xem? Chắc chắn cô rất vui."
Tiểu Yêu không thể tin ngẩng đầu nhìn mọi người, đưa tay bắt mạch cho chính mình. Những năm này nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc có con, vì sợ Tương Liễu không thích trẻ con nên hai người chưa bao giờ nghĩ đến việc có con, hơn nữa họ luôn cẩn thận tránh xa những chủ đề về trẻ con.
Tương Liễu cũng nín thở, lặng lẽ nhìn Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu bỗng nhiên quay đầu nhìn Tương Liễu, rưng rưng nước mắt: “Chúng ta... chúng ta có một đứa trẻ.”
Tương Liễu không dám tin đưa tay sờ bụng Tiểu Yêu, nơi này có một sinh mệnh, là hài tử của hắn và Tiểu Yêu.
Mọi người ngồi đây đều rất vui vẻ, Cộng Công thậm chí còn vui vẻ đến nỗi uống hết một bình rượu, Tiểu Yêu cũng rất vui vẻ, chỉ có Tương Liễu là vẻ mặt phức tạp nhìn Tiểu Yêu.
Trở lại doanh trại, Tương Liễu cầm trên tay cuộn văn thư, Tiểu Yêu đang vui vẻ ăn quả mận chua vừa ôm những quả mận chua khác vào trong ngực, nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng, Tương Liễu mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tiểu Yêu rất thích vị chua và thích thêm giấm vào mọi thứ nàng ăn. Tiểu Yêu luôn thích cho Tương Liễu ăn những món ăn mà nàng ăn không hết. Tương Liễu cau mày khi lần nào cũng có vị rất chua. Mỗi khi Tương Liễu cau mày, Tiểu Yêu luôn bịt miệng và cười thầm.
Cộng Công không biết lấy từ đâu ra, cứ cách vài ngày lại nhét cho Tương Liễu một ít đồ chơi và quần áo trẻ em. Lần này lại nhét một con hổ vải vào trong ngực Tương Liễu, cằn nhằn: “Một thời gian nữa bụng sẽ lớn lên, cơ thể của Tiểu Yêu sẽ phải trở nên cồng kềnh hơn tâm tình cũng sẽ thay đổi, bây giờ con bé không thể ăn bất cứ thứ gì khác ngoài đồ chua, ngươi phải để con bé ăn bất cứ thứ gì nó muốn..."
BẠN ĐANG ĐỌC
SƠ TÌNH TA KHÔNG PHỤ NỖI TƯƠNG TƯ (Đã Hoàn)
FanfictionMột lạng tương tư, hai lạng rượu.... Ra mới có thể đem tình ái nói ra. Năm cân thương nhớ, một biển yêu.... Ta mới có thể cùng người tương ngộ