Chương 164: Đừng Nói Nữa, Hôn Đi!

55 7 2
                                    

Bên trong một thung lũng núi đầy bóng tối, Roel bàng hoàng nhìn chằm chằm vào cụm núi phía xa. Một người phụ nữ tóc vàng kim dần dần hiện hình từ trong bóng tối, xuất hiện trên ngai vàng cũ trước mặt anh. Cô ấy có một thân hình cân đối có thể được nhận ra một cách mơ hồ dưới chiếc áo choàng dài truyền thống, và mái tóc của cô ấy đang phát ra những hạt ánh sáng vàng kim.
"Chúng ta lại gặp nhau. Có vẻ như ngươi đã vượt qua được cơn khủng hoảng, mặc dù ta phải thừa nhận rằng mình khá ngạc nhiên khi thấy ngươi không sử dụng ban phước của ta. Ta có nên khen ngươi vì điều đó không? Hay đó là hành động cố ý của ngươi?"
"Cố ý? Ý cô là như thế nào?"
"Sợ hãi và tuyệt vọng, đây là những cảm xúc mà con người tự nhiên mang lại cho chúng ta. Những sinh vật mạnh mẽ như chúng ta chắc chắn phải sợ hãi. Bản năng tự nhiên của những sinh vật thông minh là sợ bị thao túng."
"..."
Roel nhìn vào đôi mắt rực sáng, đánh giá của người phụ nữ tóc vàng kim trước mặt anh khi anh cân nhắc kỹ lời nói của cô.
"Tôi không đề phòng cô. Thay vì nói rằng tôi không muốn sử dụng phép thuật của cô, sẽ chính xác hơn nếu nói rằng tôi không thể chịu đựng được việc sử dụng nó."
"Ngươi không thể chịu được khi sử dụng nó?"
Dưới cái nhìn xuyên thấu của Peytra, Roel hơi cúi đầu trầm ngâm, cố gắng hiểu suy nghĩ của mình.
"Tôi có cảm giác rằng một mối nguy hiểm lớn hơn đang xâm chiếm. Việc đưa ra con át chủ bài của mình cho cuộc ẩu đả trước đó là không đáng. Tôi muốn dành sức mạnh lớn nhất của mình cho thời điểm quan trọng nhất."
"Ồ? Ta không nghĩ rằng ngươi sẽ đánh giá cao ban phước của ta như vậy. Ta rất vui khi được nghe những lời đó. Quả thực, trân trọng những phước lành mà ta đã ban tặng là thể hiện sự tôn trọng đối với ta. Thật vui khi thấy ngươi biết tôn trọng."
Tâm trạng của Peytra dường như đã phấn chấn hơn khi môi cô ấy cong lên. Tuy nhiên, vẫn còn một chút nghi ngờ rằng cô ấy đã rời đi.
"Ta nhận thấy rằng bản thân ngươi không phù hợp với tuổi tác của chính ngươi."
"Bản thân tôi?"
"Đúng vậy. Không thể nói dối ta trong thế giới của ta đâu. Đây là nơi lột bỏ mọi lớp ngụy trang để bộc lộ con người thật nhất của một người."
"... Là vậy sao? Điều đó giải thích tại sao tôi cảm thấy hơi kỳ lạ ở đây."
Roel gật đầu nhận ra khi cuối cùng anh cũng biết cảm giác bất thường liên tục thúc giục mình là gì. Người phụ nữ chăm chú nhìn Roel khi ánh sáng trong đôi mắt nheo lại của cô ấy ngày càng rõ ràng.
"Dù thế nào đi nữa, ngươi đã thực hiện được lời hứa đầu tiên. Có lẽ ta cũng nên thể hiện sự chân thành của mình."
Đôi mắt vàng kim của Peytra dường như còn sáng hơn nữa. Dưới cái nhìn xuyên thấu của cô, Roel cảm thấy có chút nóng rát trong mắt, khiến anh phải nheo mắt lại một chút.
"Cô đã làm gì?"
"Chỉ là một món quà nhỏ thôi. Ngươi sẽ biết điều đó một khi ngươi kích hoạt thần chú," Peytra nhận xét với nụ cười đọng lại trên môi.
Đôi mắt cô ấy vẫn tập trung vào Roel, nhưng dường như cô ấy còn nhìn thấy điều gì đó xa hơn nữa. Im lặng một lúc trước khi cô mím môi và hỏi.
"Ta nghe nói từ người đó rằng ngươi có một câu hỏi muốn hỏi?"
"Người đó?"
"Ta đang nói đến gã khổng lồ luôn gây náo loạn bên ngoài. Ông ta đúng là một kẻ rắc rối."
"Hả? Cô đang đề cập đến Grandar?
Trước đôi mắt mở to của Roel, Peytra gật đầu xác nhận. Cô đặt tay lên má và nhìn Roel với ánh mắt vui vẻ. Đó là một biểu cảm rất được quan tâm.
"Ông ấy đang nổi cơn thịnh nộ vì không thể vào đây. Ông ta thậm chí còn đe dọa ta không được nghĩ đến ngươi nữa."
"Hai người có thể liên lạc với nhau được không?"
"Tất nhiên rồi. Tuy nhiên, ngươi là phương tiện kết nối hai bọn ta với nhau. Dù vậy, ta vẫn khá ngạc nhiên. Làm thế nào ngươi có thể thu phục được một sự tồn tại như ông ấy về phía mình?"
Roel không khỏi cười khúc khích khi tưởng tượng ra cảnh Grandar nổi cơn thịnh nộ. Sau khi cân nhắc, Roel cẩn thận đưa ra câu trả lời.
"Tôi đoán đó là vì chúng tôi là bạn bè."
"Bạn bè?"
Peytra mở to mắt hoài nghi trước phản ứng của anh. Cô chớp mắt vài lần trước khi bật cười.
"Ngươi đã kết bạn với loại người đó à? Hahaha, cậu bé, ngươi đúng là một người thú vị đấy!"
Cô ấy tiếp tục cười một lúc lâu trước khi nhớ lại vấn đề chính trước mắt. Cô nhìn thế giới xa xôi bên ngoài, đôi mắt lấp lánh tò mò.
"Hãy cho ta thấy điều đẹp đẽ nhất về định mệnh. Đó là yêu cầu của ta."
"...Cả hai chắc chắn thích đặt ra những câu hỏi rắc rối. Tuy nhiên, định mệnh sao? Thuật ngữ này chắc chắn đã trở nên quen thuộc với tôi trong những ngày gần đây."
"Ý ngươi là cô gái tôn thờ Vận Mệnh Nữ Thần phải không?"
"Vâng."
Roel suy nghĩ sâu hơn một chút và anh cảm thấy ở đây không chỉ có Charlotte. Mọi thứ dường như đều gắn liền với định mệnh, kể cả việc hai người họ gặp nhau như thế nào, điều đã tạo nên ngã rẽ trong cuộc đời anh.
Không, chính xác hơn thì họ là ngã tư của nhau. Cuộc gặp gỡ của họ chắc chắn đã tạo ra những gợn sóng lớn cho tương lai.
Gần đây có quá nhiều sự kiện chấn động xảy ra. Một số bí ẩn mà anh hằng ấp ủ đã được làm sáng tỏ, nhưng anh vẫn cảm thấy mình chỉ là một cậu học sinh mới bắt đầu tìm hiểu về thế giới. Kiến thức một phần chỉ khiến anh càng bối rối hơn, để lại cho anh nhiều suy đoán về dòng dõi của mình.
"Cô gái đó sở hữu Huyết mạch tổ tiên hiếm có được Vận Mệnh Nữ Thần ban phước. Ta đồng ý rằng cô ấy sẽ là đối tác giao phối tốt cho ngươi."
"Thật vậy... Hả?"
Roel theo bản năng gật đầu đồng ý với những lời nghiêm túc được nói từ ngai vàng, chỉ để đồng tử của anh giãn ra vì sốc một lúc sau khi tâm trí xao lãng của anh cuối cùng cũng nhận ra điều mình vừa đồng ý.
"Chờ một chút, cô vừa nói cái gì?"
"Hả? Ta chỉ đơn giản nói rằng Huyết Thống của cả hai ngươi đều tương thích với nhau. Con cháu của hai người cũng có khả năng cao trở thành người sở hữu Huyết Thống."
"Không, ý tôi là, tại sao đột nhiên cô lại nói về việc giao phối? Chuyện này thì có liên quan gì?"
"Ta có ấn tượng rằng hai người là một cặp. Ta có nhầm không?"
Peytra chớp mắt bối rối, không hiểu Roel đang muốn nói gì. Mặt khác, Roel không nói nên lời trước những lời đó đến nỗi anh thậm chí không biết mình nên bắt đầu giải thích mọi chuyện từ đâu.
"Chúng tôi là một cặp vợ chồng chưa kết hôn, chỉ đính hôn thôi! Không hề có chuyện giao phối nào diễn ra ở đây cả!"
Roel nhấn mạnh với khuôn mặt đỏ bừng giận dữ.
Có một cảm giác déjà vu kỳ lạ khi anh không thể không nhớ lại cuộc trò chuyện tương tự với Grandar hồi đó. Anh không thể không tự hỏi liệu có phải Grandar đã dẫn Peytra lạc lối đến đây hay không.
'Tuy nhiên, nói về việc giao phối một cách trực tiếp như vậy... Những người từ thời cổ đại có thẳng thắn như vậy không? Chúng ta thực sự nên thực hành sự tinh tế khi nói đến những điều như vậy!'
Roel bị kích động đến mức cảm giác không tự nhiên mà anh cảm thấy khi ở trong thế giới này đã nhẹ đi đáng kể. Peytra hơi tò mò trước sự việc này, nhưng cô quyết định không để ý quá nhiều đến nó. Cô ngước mắt lên nhìn dãy núi phía sau họ trước khi nhận xét một cách gượng gạo.
"Là vậy sao? Nhưng... có vẻ như chỉ có mình ngươi cảm thấy như vậy thôi?"
"Cái gì?"
"Ngươi nên rời đi ngay bây giờ."
Peytra nhìn Roel một cách sắc bén và nhắc nhở anh.
"Đừng quên câu hỏi của ta. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, Roel Ascart."
Giọng nói dịu dàng vang vọng bên tai anh trước khi một cơn bão tàn khốc quét qua khu vực, xé nát khung cảnh xung quanh. Ý thức của Roel dần mờ nhạt cho đến khi mọi thứ trở nên tối đen

✧✦✧✦

"C-Chúng ta nên làm gì đây? Nhiệt độ của anh ấy vẫn đang giảm mạnh!"
"Quả trứng không còn phản ứng nữa. Có vẻ như đó là tác dụng của ma thuật hấp thụ của Roel."
Trong một khoang tàu được thiết kế tinh xảo, Isabella đang nhìn thiếu niên nằm trên giường, tản ra làn sương lạnh gợn sóng, trên trán nhíu chặt.
Khi đó, ngay khi Roel bất tỉnh sau khi hấp thụ mana đông lạnh, Isabella đã ngay lập tức bế Roel vào căn nhà gỗ này và nhờ bác sĩ kiểm tra tình trạng của anh. May mắn thay, dường như không có vấn đề gì xảy ra với anh ta.
Thật đáng tiếc là Roel đã ở trong tình trạng bất tỉnh suốt thời gian qua. Anh ấy thậm chí không thể tham dự bữa tiệc ngắn do toàn bộ thuỷ thủ đoàn tổ chức để ăn mừng việc sống sót sau cuộc khủng hoảng.
Tuy nhiên, sự hy sinh của Roel không phải là vô ích. Hành động hấp thụ mana đông lạnh của anh ta đã giảm bớt gánh nặng cho Linh hồn Hoàng kim, điều này cho phép SS Saint Mary lấy lại hầu hết các chức năng thông thường. Tốc độ của nó tăng lên đáng kể và các biện pháp phòng thủ của nó cũng được khôi phục.
Tuy nhiên, chỉ 1 phút trước, tình trạng của Roel đột nhiên chuyển biến xấu.
"Đây là hào quang băng giá từ quả trứng. Chúng ta có thể ngăn chặn nó bằng Linh hồn Hoàng kim, tương tự như những gì chúng ta đã làm với quả trứng."
"Chị nói đúng."
Charlotte gật đầu đồng tình với ý kiến của Isabella. Tuy nhiên, cô sớm nhận thấy một vấn đề.
Dưới sự đàn áp của Linh hồn Hoàng kim, nhiệt độ trong phòng đã tăng lên, nhưng luồng khí băng giá chỉ rút lui trở lại Roel, khiến anh rơi vào tình trạng tồi tệ hơn trước.
"Việc này không được đâu. Em ấy lúc này giống như một miếng bọt biển, và luồng khí băng giá đối với em ấy giống như nước. Cố gắng ngăn chặn hào quang băng giá bên ngoài sẽ không có tác dụng; nó sẽ chỉ làm tình trạng của em ấy trở nên tồi tệ hơn. Thay vào đó, điều chúng ta cần làm là ép luồng khí băng giá ra khỏi em ấy."
"N-Nhưng chúng ta có thể làm gì?"
Quá bối rối, Charlotte nhanh chóng dừng hành động của mình với Linh hồn Hoàng kim khi nghe phỏng đoán của Isabella. Isabella quay về phía Charlotte, người trông như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào, và một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô.
"Charlotte, có vẻ như chúng ta chỉ có thể giao phó vấn đề này cho em, vị hôn thê của em ấy."
Nhìn cô gái đang bối rối trước mặt một cách trang trọng, Isabella giơ tay chỉ về phía chàng trai đang nằm trên giường và ra lệnh.
"Tới đi, hôn em ấy!"

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Tiểu Bạo Chúa Không Muốn Gặp Bad End P1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ