Chương 175: Em Đang Nói Về Méo Gì Thế?

80 7 3
                                    

Giữa những đợt sóng dâng cao, một chiếc tàu ngầm sương mù đen nhỏ hiệu Roel lao qua mặt nước để hướng tới khu vực có những con bướm vàng kim.

Roel liếc nhìn các thông báo của Hệ thống trước khi cố gắng đẩy cơ thể mình lên trên. Điều đó vô cùng đau đớn, nhưng anh đã cố gắng điều chỉnh vị trí của mình để có thể nhìn vào trung tâm của đàn bướm vàng kim đang tụ tập, nơi Charlotte an toàn đang đứng. Anh thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Nứt!

Một âm thanh nứt gãy vang lên từ cánh tay anh. Có lẽ là do lực căng đang rời khỏi cơ thể, khiến xương cốt cảm thấy không cần phải bám nữa, nhưng chỉ cần cố gắng nâng cơ thể lên cũng đủ khiến cánh tay của anh bị tê liệt.

Mất đi sự hỗ trợ, Roel cuối cùng đã ngã nhào xuống đống tro tàn. Anh ho hai lần trước khi xoay sở để lật mình lại. Theo bản năng, anh muốn đặt chiếc xương của mình trở lại vị trí cũ, nhưng sau một lúc suy nghĩ, anh đã bỏ ý định đó.

'Quên đi. Thay vì đặt nó trở lại vị trí cũ, mình cũng có thể làm tê liệt cánh tay còn lại của mình.'

Biết được tình trạng của cơ thể mình, Roel thở dài thườn thượt. Vẫn còn chút mana đỏ thẫm còn sót lại trên cơ thể anh, gây ra bởi trạng thái hồi sinh sâu sắc của Undead. Việc xương giòn của anh bị gãy là điều bình thường.

Anh đang cố gắng hết sức để nghĩ những suy nghĩ vui vẻ để chuyển sự chú ý của mình ra khỏi thực tế để giữ tinh thần lạc quan. Nhìn bầu trời xanh mà Peytra để lại khi cô ra đi, anh không khỏi cảm thấy thế giới này thật là một nơi tuyệt vời. Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ như vậy sau khi sống sót sau nỗi tuyệt vọng ngột ngạt mà Ám Tể mang theo.

Bình minh mặt trời đã lên hẳn, biển cả đang dâng trào dần dần yên tĩnh. Thế giới trở lại bình thường. Nhìn khung cảnh rộng lớn, vô tận trước mắt, một niềm vui khó kìm nén dâng lên trong lòng Roel. Trên đường đi có rất nhiều khó khăn nhưng anh vẫn thành công trong việc bảo vệ được người mình mong muốn.

'Mới có mấy ngày thôi nhưng mình thực sự rất nhớ nhà. Mình muốn được nghỉ ngơi vài ngày mà không cần phải nhìn vào những ghi chép cổ xưa nữa. Nếu có ai dám nói về công việc trước mặt, mình thề rằng mình sẽ vặn cổ họ... Chà, có lẽ ngoại trừ Charlotte' Roel tự nghĩ.

Anh kiên nhẫn chờ đợi sương mù đen đưa anh đến nơi tụ tập của đàn bướm vàng kim, nhưng khi nhìn lại xung quanh, anh chợt cau mày bối rối.

'À ré? Mình đang bị ảo giác hay mình đang đi sai hướng zậy chời?'

Vì lý do nào đó, có vẻ như anh đang ngày càng rời xa những con bướm vàng kim.

"Hahaha, chắc mình mệt quá rồi. Peytra là Thổ Nữ Thần, vậy làm sao cô ấy có thể nhầm lẫn phương hướng của mình được?"

Roel cố gắng cười trừ vấn đề này, nhưng sự tự lừa dối này sẽ không kéo dài được lâu, đặc biệt là khi đàn bướm vàng kim đã tụ tập quá xa đến mức anh khó có thể nhìn thấy chúng nữa.

"..."

Miệng Roel há hốc một lúc trước khi anh chửi thề.

"Đựu moá! Này taxi, ngươi đang đi sai hướng đấy! Peytra? Cô đang đùa giỡn với tôi ở đây phải không? P-Peytra? Chết tiệt!"

Tiểu Bạo Chúa Không Muốn Gặp Bad End P1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ