Đầu vàng dường như cũng sợ hãi, lắp bắp nói:"Không, chứ gì nữa?"
Lục Vô Túy dường như cảm thấy nói nhảm với một người như vậy thật vô nghĩa, dứt khoát xắn tay áo lên.
Đầu vàng cho rằng hắn sắp ra tay nên lập tức lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn hắn.
Lúc này, tài xế trên xe tựa hồ cũng ý thức được cái gì bước ra khỏi xe.
Sau khi nhìn thấy tài xế, đôi chân của đầu vàng lập tức mềm nhũn.
Không có gì khác, nhưng người tài xế này cao lớn vạm vỡ, nhìn tướng mạo liền biết không phải người tốt.Lục Vô Túy tuy rằng uy áp, nhưng diện mạo tốt xấu có vài phần văn nhã.
Đương nhiên, đây là bởi vì đầu vàng không quen biết Lục Vô Túy.
Những người biết Lục Vô Túy sẽ không nghĩ rằng một tài xế so với hắn còn đáng sợ.Tài xế đứng bên cạnh Lục Vô Túy và gọi: "Lục tổng."
Sau đó, đầu vàng mới nhận ra rằng dường như cậu ta đã chọc tới một người mà mình không thể chọc tới.Những người trẻ tuổi ở độ tuổi này đã nhìn ra chiều sâu của một số bộ phận xã hội, biết trên thế giới này có một số người không thể chọc.
Bọn họ không có sự liều lĩnh của những đứa trẻ mới lớn, không sợ hổ như những con nghé mới sinh.
Thái độ của cậu ta gần như lập tức dịu đi: “Tôi không tìm anh, tôi tìm Giang Hoài.”
“Phải không?” Lục Vô Túy sắc mặt không chút thay đổi, chỉ là đặt tay lên vai Giang Hoài, “Tôi là người có lý, không bằng cậu cùng tôi nói một chút, Giang Hoài khiêu khích cậu như thế nào, ở nơi này nói, tôi nghe vừa lòng, liền buông tha cậu, được không?”
Đầu vàng chết lặng.Cậu ta vừa mới đi ra, liền nhìn thấy Giang Hoài cùng người này đi cách nhau rất xa, còn tưởng rằng bọn họ không quen biết, liền cảm thấy người này là thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Lúc này mới biết hai người này có quen biết nhau và có quan hệ thân thiết.
Làm sao cậu ta có thể nói được Giang Hoài đã khiêu khích mình như thế nào?
Rõ ràng là cậu ta luôn bắt lỗi Giang Hoài.
Con lừa đầu vàng thật đáng thương, nghiến răng nói: "Giang Hoài, chuyện của hai chúng ta tự hai chúng ta giải quyết ổn thỏa, mày gọi người tới là không quá đi?”
Giang Hoài rúc sau lưng Lục Vô Túy, nghe thấy lời này liền ló đầu ra: "Nhưng hôm qua cậu còn cùng hai người đuổi theo tôi.”
Lục Vô Túy ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Khó trách tối hôm qua khi nhìn thấy Giang Hoài, cậu ngồi một mình trên cầu, mặt đỏ bừng.Đứa nhỏ ngốc này chắc đã bị đuổi đến lạc đường.
Hoặc là nói không dám quay lại đây.
Nếu hôm qua hắn không đến đây, Giang Hoài đã ở một mình...
Lúc này, một người đàn ông từ cửa khách sạn đi ra, đeo một cặp kính gọng vàng, tướng mạo tinh anh, trên mặt lộ ra vẻ rất lo lắng.
Khi nhìn thấy Giang Hoài ở cửa, đôi mắt anh ta sáng lên, và anh ta lập tức cau mày khi nhìn thấy đầu vàng, hét lên: “Trần Đại Ngôn! Anh muốn làm cái gì?"
Trần Đại Ngôn là tên của đầu vàng.Mắt thấy lão sư cũng ra tới, đầu vàng hoàn toàn luống cuống, nắm chặt nắm tay, không cam lòng nói: “Em cái gì cũng không làm!”
BẠN ĐANG ĐỌC
Em bé đáng yêu mềm mại gả cho tổng tài nóng nảy [ Trùng sinh ]
Short Storylãnh khốc không kiên nhẫn sau thật thơm công × nhuyễn manh ngu ngốc đáng thương thụ # lão bà thật thơm# # ly hôn là không có khả năng ly hôn, chết cũng không rời # Chỉ đăng duy nhất tại Kanya_2004.