Những ngày tiếp theo, gió êm biển lặng, như thể không có ai khác sống trong nhà nữa.
Nếu không phải ngày ngày ngồi vào bàn ăn, Giang Hoài nhìn thấy Đường Bình Kiến.
Thì cậu thực sự nghĩ rằng Đường Bình Kiến đã đi rồi.
Để không làm phiền cuộc sống bình thường của họ, thời điểm làm nhiệm vụ các vệ sĩ đều ở phòng Đường Bình Kiến.
Vì vậy, phòng ngủ của Đường Bình Kiến, cũng gió êm sóng lặng, ngay cả vệ sĩ bên ngoài cũng không nhìn thấy được.
Ngoài ra, còn có Lục Vô Túy kỳ quái.
Giang Hoài không biết có chuyện gì, nhưng cậu luôn cảm thấy khác thường ngày.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu mới phát hiện Lục Vô Túy đã rất nhiều ngày không có nhắc tới tiền bạc.
Bình thường Lục Vô Túy rất thích nói về chuyện này.
Mà mấy ngày nay, cho dù nhìn thấy Giang Hoài vô thức ôm thú bông lên giường mấy lần, hắn cũng không nói gì.
Buổi sáng khi Giang Hoài tỉnh dậy, thú bông thường ở trên đầu giường, cậu thì nằm trong vòng tay của Lục Vô Túy.
...Vậy trong trường hợp này, vẫn tính tiền cho mình phải không ta ?
Giang Hoài có chút lo lắng.
So với cậu, Lục Vô Túy bình tĩnh khác thường.
Hàng ngày hắn đều đi làm bình thường, ngay cả khi ngồi ăn tại bàn ăn và ở cùng phòng với Đường Bình Kiến, hắn cũng rất ôn hòa.
Giang Hoài quyết định ám chỉ gì đó.
Buổi tối cậu cất hết thú bông trước khi Lục Vô Túy quay lại.
Lúc Lục Vô Túy đi làm về, cậu đã ngoan ngoãn cuộn tròn trên giường, giả vờ ngủ.
Lục Vô Túy giả vờ như không nhìn thấy lông mi run rẩy của cậu, bình tĩnh ngồi lên giường, sau đó nằm xuống phía sau, chờ đợi động tác tiếp theo của Giang Hoài.
Hắn muốn xem Giang Hoài sẽ làm gì.
Quả nhiên, một lát sau, Giang Hoài quay người lại nói với hắn: "Lục Vô... Lục tiên sinh."
Lục Vô Túy mở mắt ra, nhìn Giang Hoài đang đối mặt với mình.
Dưới ánh trăng, đôi mắt Giang Hoài cũng sáng lên, có chút ngây thơ, đầu óc Lục Vô Túy lang thang, hồi lâu mới hoạt động hầu kết, nói “Ừm”.
Giang Hoài lập tức nói: “Nhìn xem, gần đây tôi biểu hiện rất tốt.”
Lục Vô Túy ý thức được điều gì, nheo mắt lại, cử động thân thể, nhìn Giang Hoài từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa.
Hắn bình tĩnh nói: “Cũng bình thường.”
"Bình thường gì ?" Giang Hoài hỏi.
Lục Vô Túy cũng không vòng vo phức tạp, “Bình thường thì là bình thường.”
Giang Hoài: "..."
Vốn cậu trì độn, nhưng đột nhiên cảm thấy hắn có lệ.
Không bỏ cuộc, cậu tựa vào vai Lục Vô Túy, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay tôi không ăn cơm trên giường, cũng không ôm cái gì cả…”
BẠN ĐANG ĐỌC
Em bé đáng yêu mềm mại gả cho tổng tài nóng nảy [ Trùng sinh ]
Nouvelleslãnh khốc không kiên nhẫn sau thật thơm công × nhuyễn manh ngu ngốc đáng thương thụ # lão bà thật thơm# # ly hôn là không có khả năng ly hôn, chết cũng không rời # Chỉ đăng duy nhất tại Kanya_2004.