Rindou hôn lên gương mặt mình từng bao đêm mong ước, ghé vào tai em rủ rỉ
"Takemichi à, đừng quên .....t..tên tôi nhé. Tôi gọi là Haitani Rindou không phải Shion...... Takemichi à tôi là Rindou...." Takemichi tôi đã yêu em mà không mong cầu gì cả."Takemichi..... Tôi là Rindou, tôi không phải Shion..... Takemichi..... Em đừng chết cùng tôi nhé..... Takemichi... em phải sống tốt tôi muốn em sống tốt....."
Takemichi tôi là Rindou, câu nói mà đến lúc cuối cùng của cuộc đời Rindou mới dám nói ra. Chỉ sợ rằng khi Takemichi thấu tỏ hắn không phải là Shion mà mình hằng thương nhớ, cậu sẽ bỏ hắn đi mất, chỉ sợ rằng khi Takemichi rời đi hắn sẽ không bao giờ gặp cậu nữa. Cho nên Rindou giấu kín thật sâu, chỉ sợ nói ra bọn họ liền chia cách.
Nếu Shion yêu Takemichi đến không màn tính mạng, thì Rindou cũng yêu cậu được như thế..... Chỉ là thời gian quá ngắn Rindou không thể để Takemichi cảm nhận hết tình yêu của mình, bởi vì quá ngắn mà Rindou không biết rằng từ lâu Takemichi đã không xem hắn là Shion.... Bởi vì quá để tâm sinh ra lo được lo mất, chỉ khi đã động lòng con người ta mới trở nên mù quáng mà yếu ớt như thế.
Hơi thở người đàn ông trở nên đứt quãng , rồi dừng hẳn. Đến lúc chết đi này, hắn vẫn không hề biết được người hắn yêu đã từng động tâm với hắn hay chưa.
Takemichi run rẩy vuốt ve gương mặt anh tuấn mà tái nhợt của Rindou, nhưng người trong lòng cậu đã sớm mất đi hơi thở, vết thương quá sâu, máu đổ cũng rất nhiều một người bình thường không thể nào chịu đựng mà vượt qua nổi.
Takemichi tựa đầu vào lòng ngực người đàn ông, nhưng nhịp tim cậu thường nghe thấy đã không còn nữa, chỉ còn một thi thể lạnh lẽo như băng.
Ran trơ mắt nhìn, dù Takemichi không nói một lời nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được em trai của mình đã mất, một nổi đau không thể diễn tả bằng lời chiếm lĩnh tâm trí người đàn ông. Nhìn khẩu súng trong tay Ran khẽ cười nhạt, thôi vậy nửa đời của hắn và em trai làm vô số chuyện ác, giết người không gớm tay giờ đây khi báo ứng đến bọn hắn cũng nên chấp nhận mà thôi.
Takemichi vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi đau mất đi Rindou, thì tiếng súng chói tai đâm thẳng vào màng nhĩ cậu, thân ảnh đơn bạc của Ran ngã mạnh xuống đất, máu tươi điên cuồng chảy ra. Takemichi mở to mắt, cả người như bị phong ấn, một dòng ký ức xưa cũ âm thầm chảy qua.
*Takemichi có thích chồng hoa không?*
*Để tôi trồng cùng em nhé?*
*Takemichi đến đây nào, để tôi dạy em*
*Bé con ở nhà có vui không?*
*Takemichi tôi yêu em như cả sinh mệnh của mình..... Takemichi à..... Tôi yêu em nhưng em chưa bao giờ biết đến*
*Takemichi, hãy nhớ tên tôi nhé..... Haitani Ran*
Như thế nào mới gọi là chấp niệm? Chính là yêu mà không có được, buông lại không nỡ, cầu cũng không có, mất đi không cam tâm. Hết thảy hóa thành chấp niệm vĩnh viễn không thể buông, trở thành một loại tâm bệnh mà đến lúc chết đi Ran cũng không bao giờ buông bỏ xuống.
Ai đã chết?
Ai đang sống?
Takemichi đã chết, chết vào một ngày đầy mây đen, ngày ấy khi ôm chặt thân xác đã trở nên vô lực của Rindou thì cậu đã chết. Chết vào khoảnh khắc Ran ngã xuống trước mặt mình, không có kêu gào, cũng không có phẫn nộ, không một giọt lệ nào được rơi xuống. Khi trái tim đã nát vỡ, không có giọt lệ nào có thể diễn tả được nữa. Lúc này đây đã không còn từ gì có thể diễn tả được cảm xúc của Takemichi hiện tại, trước mắt cậu chỉ còn một mảnh tối đen..... Đối với cậu đây chính là tận thế.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allboytakemichi] Khiến Các Nam Nhân Ấy Yêu Tôi
FanfictionYêu chính là một thứ cảm xúc rất khó hiểu Đôi khi tâm can sẽ ngọt tựa đường mật, đôi khi đau đến xé lòng CHUYỆN RẤT NGƯỢC KẾT SE .... _____________ *LƯU Ý : bối cảnh là phụ diễn biến tình cảm của nhân vật là chính Thông báo lịch đăng chương Rãnh bữ...