Chương 76

17 2 0
                                    

Chương 76

"Buổi tối chúng tôi cùng trưởng khu ăn cơm. Tưởng Vân rất hứng thú với khu nhà máy sản nghiệp mới giải phóng, cho nên cao hứng uống mấy chén."

Viên Vũ Trinh vào nhà nói ra.

"Ừm, để tôi nấu nước mật ong cho hai ngời, mời ngồi một lát."

Vương Hiểu Giai xoay người đi đến phòng bếp, Viên Vũ Trinh đem Tưởng Vân nằm ở trên ghế salon, giúp cô cởi hai cúc áo trên áo sơ mi. Vương Hiểu Giai cố ý không nhìn xem tình hình ở phòng khách, nàng hiện tại cảm thấy tình cảnh như vậy có chút khó chịu.

Viên Vũ Trinh đánh giá bố cục chung quanh gian phòng, không lớn, nhưng rất ấm áp. Cảm giác ấm áp này chính là điểm thiếu khuyết của Viên Vũ Trinh, bởi vậy nội tâm vô cùng khát vọng. Tầm mắt của nàng bị những vật trang trí nhỏ được bài trí trên giá sách hấp dẫn, nàng nhìn một chút liền khẳng định đây là Tưởng Vân làm. Nhìn kỹ, toàn bộ căn nhà có rất nhiều chỗ bị "đánh dấu". Căn hộ mang phong cách không khí Địa Trung Hải, tỏa ra làn gió ấm áp. Nhưng là có vài phụ kiện nhỏ, vật phẩm trang sức, thậm chí tấm thảm lót trên ghế nằm, đều đoán ra được là Tưởng Vân từ ngày vào ở chung đã mua thêm những thứ đó.

Trong phòng không có ảnh chụp chung của hai người, điều này khiến trong lòng Viên Vũ Trinh mơ hồ có chút an tâm. Có lẽ bản chất truyền thống của người Trung Quốc đều có ý thức, trong nhà nhất định phải đặt một khung ảnh chụp chung, bất luận lớn hay nhỏ. Tưởng Vân ở nhà Vương Hiểu Giai, nhưng lại không chụp ảnh chung, nhìn kiểu gì vẫn là có ý tứ giấu diếm mối quan hệ. Viên Vũ Trinh suy nghĩ càng ngày càng xa, đắm chìm trong suy luận của chính mình. Buổi xã giao tối nay, Tưởng Vân thay Viên Vũ Trinh uống giúp không ít rượu, dù vậy Viên Vũ Trinh cũng ổn thỏa đưa Tưởng Vân về nhà, kỳ thật nàng cũng uống khá nhiều. A Thành muốn đỡ Tưởng Vân lên lầu, nhưng Viên Vũ Trinh không chịu.

Tưởng Vân tối nay thật sự say. Một phần là đã lâu rồi cô không uống rượu. Một phương diện khác, cũng có liên quan đến sự tình Vương Hiểu Giai cùng Hứa Phóng Nhân. Vương Hiểu Giai bưng hai chén nước mật ong tới, một chén đưa cho Viên Vũ Trinh. Nàng nhìn Tưởng Vân nằm trên ghế salon nhắm mắt cau mày, biết cô cực kỳ khó chịu. Không nói thêm gì, trực tiếp kéo cô ngồi dậy, để cho cô tựa trên bả vai mình, rồi nói:

"Tưởng Vân, em là Thiên Thảo. Chị có nghe thấy không?"

Tưởng Vân chịu cơn đau đầu mở mắt ra, nhìn Vương Hiểu Giai ở trước mặt

"Chị về nhà rồi sao?"

"Ừm. Trước em giúp chị uống nước mật ong, sau đó đỡ chị về phòng đi ngủ."

Bên trong thanh âm lạnh lùng của Vương Hiểu Giai không giấu được đau lòng. Hai tay Viên Vũ Trinh nắm chén, mắt liếc thấy hai người. Tưởng Vân ngoan ngoãn tựa trên người Vương Hiểu Giai, vòng tay trên lưng Vương Hiểu Giai, há mồm uống xong nước mật ong trong tay nàng. Viên Vũ Trinh biết thời khắc này động tác của Tưởng Vân tuyệt đối là tự nhiên. Vừa về đến nhà, nàng có thể rõ ràng cảm giác được thân thể Tưởng Vân trầm tĩnh lại.

"Vũ Trinh, cô ngồi đây một chút, tôi dìu chị ấy trở về phòng."

Viên Vũ Trinh mỉm cười gật đầu.

[Phụng Thiên Thừa Vân] RỐT CUỘC GẶP ĐƯỢC EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ