Chương 245: Gặp nhau (2)

78 2 0
                                    

Cô gái nghiêng đầu, để lộ ra đường cong tinh tế trên khuôn mặt và nụ cười ngọt ngào trên bờ môi.

Trong tay Đàm Hi đang cầm theo hộp thức ăn, cô đang thảo luận vấn đề xưng hô với Lục Chinh.

"... Buổi trưa ở cổng trường học, anh gọi em thế nào đó? Hử?"

Cười nhưng không đáp, im lặng là vàng.

"Anh có nói hay không?" Ánh mắt hung tợn, luồn tay vào thắt lưng của anh.

"Sì..." Lục Chinh hít ngụm khí lạnh.

"Đồ con vịt cứng mồm!" Cô nàng nào đó không vui, rõ ràng người này đã kêu cô là "bé cưng".

"Được rồi," Vươn cánh tay dài, "Em là bé cưng của anh, được chưa?"

Đàm Hi mím môi, nhưng đuôi mắt bất giác nhếch lên, khẽ cười, "Vậy còn được."

"Em đó..."

"Anh?" Một tiếng kêu bất ngờ vang lên, hai người nhìn theo nơi âm thanh phát ra thì thấy Tống Bạch đang ngẩn người ra, bên cạnh còn có mấy người Chu Dịch, Tưởng Hoa. Về biểu cảm thì khá là hấp dẫn.

Đàm Hi sờ mũi, bị phát hiện rồi à?

Hình như Lục Chinh không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của anh ta, ôm lấy Đàm Hi đi thẳng về trước, "Đến lúc nào vậy?"

Tống Bạch lúng túng, "... Hôm qua."

Sắc mặt bất giác hoảng hốt, ánh mắt nhìn Đàm Hi tràn ngập vẻ phức tạp, khó nói.

Nhóm Chu Dịch, Tưởng Hoa đồng loạt gọi một tiếng "Nhị gia", không khó để nghe ra sự cung kính được chứa đựng trong đó.

Đàm Hi cau mày.

Có uy thế sao?

Lục Chinh khẽ ừ một tiếng, xem như trả lời.

Chu Dịch húc cùi chỏ vào người Tống Bạch, Tống Bạch thu hồi tầm nhìn, "Anh, anh với Đàm Hi là thế nào vậy?"

Buột miệng thốt ra.

Lục Chinh nhìn anh ta, che giấu đi sự sắc bén, "Bạn trai bạn gái."

Bốn từ này vừa được thốt ra, không chỉ nhóm Tống Bạch và Chu Dịch ngơ ngác, ngay cả Đàm Hi cũng khá là kinh ngạc.

Cô biết Lục Chinh vốn không sợ công khai mối quan hệ của hai người, nhưng cô không ngờ anh lại công khai đầy táo bạo như thế.

Cứ như đang nói, hôm nay thời tiết thật đẹp, tôi mời cậu uống trà vậy.

Ngay thẳng hùng hồn.

Tống Bạch kinh ngạc: "Anh, sao anh có thể..."

Lục Chinh lạnh lùng liếc nhìn, đồng chí Tiểu Bạch câm miệng lại ngay tức thì, hành động trước khi đại não đưa ra phán đoán, đó hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.

Từ nhỏ, anh ta đã sợ người anh họ này, đến tận bây giờ vẫn không thể nào thay đổi được.

Chu Dịch và Tưởng Hoa nhìn nhau, tình hình không được ổn cho lắm!

"Đi theo tôi," Lục Chinh nói với Tống Bạch, sau đó nhìn sang Đàm Hi, hôn vào trán cô trước mặt mọi người, "Ngoan ngoãn đợi anh ở đây."

Đàm Hi gật đầu, giống như một chú thỏ con ngoan ngoãn vô hại.

Anh nói xong, đi thẳng vào phòng bao.

Tống Bạch nhìn thật sâu vào mắt Đàm Hi, sau đó cất bước đi theo Lục Chinh.

Đàm Hi liếm kẽ răng, mẹ nó, cô lại thấy hơi chột dạ, nhưng chuyện này cô đã chứng tỏ lập trường của mình từ lâu rồi, ai bảo Tống Bạch cứ không chịu tin chứ.

Còn gào thét bảo cô chết tâm đi, nói cái gì mà: "Anh tôi không thích kiểu người như cô."

Sau khi Lục Chinh, Tống Bạch rời đi, nhóm Chu Dịch thở phào, sau đó nhanh chóng vây quanh Đàm Hi.

"Chị Hi, cô và Nhị gia, hai người..." Chu Dịch chắt lưỡi, đến bây giờ hắn vẫn không thể tin được những gì mình đã nhìn thấy.

Tưởng Hoa cũng kinh ngạc không thua kém gì hắn, "Thế giới này thật huyền ảo."

Boy ngay thẳng như Dương Tự thì nhanh mồm nhanh miệng, "Chị bắt cá hai tay, để cho Nhị gia thành người thứ ba?"

Chu Dịch nháy mắt với cậu ta: Mẹ kiếp, đừng có nói trực tiếp như vậy được không?

Dương Tự ngơ ngác: Lời em nói không phải là sự thật sao?

Chu Dịch tiếp tục trừng mắt: Là sự thật cũng không thể nói như thế được!

Dương Tự gãi đầu: Ồ.

Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, bị ba người đàn ông bao vây ở giữa, tư thế bình chân như vại, không hề có một chút xấu hổ nào khi bị bắt tại trận.

"Cô với Tần Thiên Lâm có phải là vợ chồng không?" Ánh mắt Tưởng Hoa nghiêm nghị.

"Thì sao?"

"Cô ngoại tình."

"Cảm ơn, tôi vẫn chưa tròn 22 tuổi."

Chu Dịch bừng tỉnh, một lúc sau, giơ ngón tay cái lên, "Cô giỏi!"

Đàm Hi giương mày, nhận hết lời khen.

15 phút sau.

Lục Chinh và Tống Bạch một trước một sau trở lại.

Hai mắt Đàm Hi sáng lên, chạy tới ôm lấy tay anh, "Xong rồi?"

Tay anh ôm lấy eo cô, động tác trông vô cùng tự nhiên, Tống Bạch dời tầm mắt.

Lục Chinh: "Đi thôi!"

"Anh, anh thật sự đã nghĩ kỹ rồi?" Tống Bạch gọi với theo bóng lưng sánh vai bước đi của hai người.

Lục Chinh và Đàm Hi không hề quay đầu lại.

Tống Bạch tức giận, đấm một cái vào tường, "Sao lại thế này?"

Sự mê man dâng tràn trong đôi mắt.

"Ba," Chu Dịch gỡ tay anh ta xuống, lại vỗ vai anh em của mình như đang an ủi, "Khắp chân trời cỏ mọc khắp nơi, cậu nghĩ thoáng một chút..."

Nàng dâu cực phẩm 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ