"Có chuyện gì không?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lẽo trầm thấp, bình ổn không chút gợn sóng của người đàn ông.
"Đợi được anh gọi điện lại cũng tròn một tuần, quý nhân nhiều chuyện bận bịu cũng chắc gì đã hơn thế này." Vương Hoành khẽ cười, nhưng trong mắt lại lướt qua thứ ánh sáng lạnh lẽo.
"Có chuyện gì thì nói đi."
"Lục Chinh đã phát hiện ra điều gì đó, tiếp theo nên làm thế nào?"
"Hành động theo kế hoạch ban đầu."
Ánh mắt Vương Hoành căng thẳng, "Anh chắc chắn chứ?"
Đáp lại hắn là sự trầm mặc kéo dài đến mười giây, luồng áp lực uy nghiêm mơ hồ truyền đến khiến hắn không thở nổi.
Một lúc sau, "Quyết định của tôi không cần bất cứ ai nghi ngờ chất vấn."
"Tước gia, đây đã không còn là chuyện của một mình anh nữa rồi." Giọng điệu Vương Hoành hơi lạnh đi."Sao, anh sợ rồi à?"
"Nếu sự việc bại lộ thì người gặp họa đầu tiên chắc chắn là Vương gia tôi, anh đương nhiên sẽ không sợ sệt gì hết, thế lực của Lục Chinh dù có lớn đến đâu cũng không thể vươn ra được đến nước ngoài, nhưng Vương gia tôi ở ngay trước mặt anh ta, sợ sệt cũng được, kinh hãi cũng được, tôi không muốn lấy gia tộc tôi ra để làm trò đùa."
"Thì ra, ở trong mắt anh, chỉ một mình Lục Chinh cũng đã có thể uy hiếp được đến thế lực của cả một gia tộc rồi sao." Trong lời nói không hề che đậy sự khinh thường.
Vương Hoành nở nụ cười, giống như nghe được chuyện gì cực kỳ quái đản, "Tước gia, tôi thừa nhận, trong thế giới hắc ám đúng là Tập đoàn Thiên Tước có uy tín danh dự tuyệt đối và sức ảnh hưởng vượt trên mức bình thường, nhưng người Trung Quốc có một câu này, rồng có mạnh cũng không ép được rắn dưới đất. Anh giở trò với Lục Chinh ở địa bàn Hoa Hạ của hắn hơn nữa còn có suy nghĩ tuyệt đối sẽ thành công, chuyện này khiến tôi... thấy rất không tự tin."
"Anh muốn rút lui sao?"
"Đúng vậy."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười thấp cực kỳ ngắn ngủi, "Được thôi."
Cuộc trò chuyện kết thúc, quyết đoán thẳng thắn.
Vương Hoành đặt điện thoại xuống, bưng ly rượu lên, dịch thể màu đỏ máu chiếu rọi, ánh lên con ngươi đen láy sắc bén của người đàn ông, ngầm ẩn giấu sự châm chọc.
Dịch Phong Tước muốn đấu lại Lục Chinh ư?
Trên địa giới Hoa Hạ đây là một trận cờ không hề có chút hồi hộp nào, tuy tập đoàn Thiên Tước lớn mạnh, nhưng phía sau Lục Chinh lại là cả ba đại gia tộc hàng đầu phồn hoa thịnh vượng.
Trước đây hắn đồng ý Dịch Phong Tước, một là muốn chèn ép Lục Chinh, hai là muốn cho Tống gia một lời cảnh tỉnh, đợt tuyển cử khóa này đã đến ngay trước mặt, chắc chắn phải đưa ra lời cảnh tỉnh thích đáng rồi.
Nói trắng ra, mục đích Vương Hoành phối hợp với lần triển khai hành động này của Thiên Tước rất rõ ràng, hắn chỉ muốn đạt đến hiệu quả cảnh cáo, ngầm ám chỉ Tống gia chớ có vươn tay quá dài, từ đó đạt được mục đích bảo vệ lợi ích vốn có của Vương gia.
Nhưng tính toán ngàn vạn lần, thứ duy nhất hắn tính sót lại là dã tâm muốn giết chết Lục Chinh của Dịch Phong Tước.
Cho dù thành công hay thất bại, hắn và Vương gia đều sẽ không thể chịu đựng được sự phẫn nộ của ba đại gia tộc, cho nên rút lui là sự lựa chọn tốt nhất.
Vương Hoành nghĩ ngợi một lát, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho ông cụ Vương.
"Ông nội, là cháu đây. Lần trước ông hỏi chuyện của Tống gia và Lục Chinh, xin lỗi ông, cháu đã nói dối."
"Nói cho rõ đi." Giọng nói già nua, không giận dữ mà vẫn uy nghiêm, cố gắng khắc chế tâm trạng kích động bên dưới.
Vương Hoành chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Vài ngày trước, ông cụ Vương không biết nghe đâu được tin tức, đặc biệt hỏi thăm qua một lượt chuyện của tổ điều tra, hắn một mực phủ nhận, thái độ lại kiên quyết, cho nên không hề bị nghi ngờ. Nay lại tự vả vô miệng, không thể đơn giản mà cho qua chuyện được.
"Vớ vẩn!"
"Bây giờ cháu đã chủ động rút lui rồi."
"Dịch Phong Tước là loại người nào chứ? Cháu hợp tác với hắn, chắc khác nào thương lượng với hổ cả!"
"Cũng may mà rút lui kịp thời."
Ông cụ Vương trầm mặc giây lát, "A Hoành, cháu không nghi ngờ tại sao ông lại biết được cháu có liên quan đến chuyện này à?"
Vương Hoành nhíu mày.
"Tống gia để lộ tin tức."
"Ý của ông nội là..."
"Không sai, Lục Chinh đã biết từ lâu rồi, nếu cứ tiếp tục thì không khác nào chơi lửa cháy tay, cháu tự liệu lấy đi."
Điện thoại đã không còn âm thanh gì, nhưng Vương Hoành vẫn duy trì động tác nghe máy, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, gió lạnh thổi qua, bỗng nhiên giật mình, sau đó là tâm trạng sợ hãi tột cùng.
***
Đàm Hi mang theo mái tóc ướt sũng từ nhà tắm đi ra, phòng giành cho khách không có bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen, cho nên cô chỉ dùng một nửa thời gian so với bình thường.
"Nhanh thế à?" Lục Chinh đẩy cửa bước vào, tiện tay đặt điện thoại xuống chiếc tủ đầu giường.
"Ừm, không có đồ để ngâm mình."
"Quen được cưng chiều rồi."
"Đó gọi là hưởng thụ cuộc sống." Đàm Hi không phục.
Lục Chinh đón lấy chiếc khăn bông khô lau tóc cho cô, động tác thuần thục, rõ ràng là đã tập quen thành tự nhiên.
Đàm Hi híp nửa mắt, hưởng thụ sự phục vụ của người đàn ông, thần thái thoải mái.
"Chiều nay em và bà đi dạo phố xem hội đèn, còn đoán được mấy câu đố rất thú vị nữa..."
Lục Chinh im lặng lắng nghe, ngón tay mang theo vết chai hơi mỏng xuyên qua da đầu nhẹ nhàng chải vuốt.
Đêm rất yên tĩnh, bầu không khí rất hòa hợp.
Nụ hôn nóng bỏng chầm chậm rơi xuống cần cổ trắng nõn, mang theo sức mạnh rung động và sự tê dại, **tinh tế.
"Ưm..." Tiếng ngân nga vụn vỡ, còn hơn bất kỳ loại xuân dược mạnh nhất nào trên thế gian.
Người đàn ông đã động tình rồi.
"Đợi đã..." Đàm Hi khẽ thở hổn hển, "Đang không được tiện lắm..."
"Anh biết mà." Chậm rãi, khàn đặc, nụ hôn dần tăng thêm sức mạnh, còn mang theo ý vị cố khắc chế.
Đàm Hi không ngăn cản nữa, mà híp mắt cười, "Nếu còn làm loạn nữa thì người gặp họa là anh đấy."
"Em cứ không cho anh chạm vào em thế à?"
"Đương nhiên rồi."
"..." Đây là khen, hay là chê?
"Cho anh một phần thưởng, gọi là – Liễu Hạ Huệ đương đại, anh thấy sao?"
"Đàm - Hi!" Nghiến răng nghiến lợi.
Cô nhân cơ hội giãy ra, co rụt vào trong chăn, bọc chặt toàn thân, chỉ để lộ ra một cái đầu ở bên ngoài.
"Anh đừng qua đây."
Người đàn ông tiến lại gần.
"Bà còn đang ở bên cạnh đấy."
"Chất lượng giấc ngủ của bà xưa nay vẫn rất cao."
Đàm Hi trầm mặc.
"Đến đây." Lục Chinh dừng bước bên giường, giơ tay về phía cô.
Đàm Hi lắc đầu, dê vào miệng cọp, liệu cô có còn đường sống nữa không?
"Không muốn."
Lục Chinh cũng không phí lời thêm nữa, trực tiếp kéo cô vào trong lòng, giữa chừng Đàm Hi khua loạn tay chân, bị anh vỗ đốp hai cái vào mông, chỉ nháy mắt đã ngoan ngoãn rồi.
"Đồ xấu xa, lại đánh em rồi! Anh làm thế là bạo hành gia đình!"
"Lại muốn anh có lý do để phục người à?"
"Đương nhiên, anh phải thuyết phục..." Giọng nói chợt ngừng lại.
"Ngủ phục? Tốt lắm, đây là tự em yêu cầu đấy nhé."
"..."
Người đàn ông làm tư thế như sắp nhào đến.
Đàm Hi vội vàng giơ tay ra ấn lên lồng ngực anh, "Anh, anh, anh đi tắm trước đã."
Khó khăn lắm mới đuổi được người vào phòng tắm, Đàm Hi nằm ngửa trên giường, nghe tiếng nước tí tách, thở một hơn thật dài.
Cuối cùng cũng an toàn rồi.
Không đơn giản nha.
Cánh cửa phòng tắm nhanh chóng mở ra, người đàn ông bọc áo choàng tắm ra ngoài, áo choàng tắm màu đen khó che giấu được cơ bắp của anh, lồng ngực màu đồng lộ ra một nửa, vô cùng gợi cảm.Đàm Hi nghe thấy tiếng động, bỗng ngồi bật dậy.
"Anh..."
Lục Chinh không nhìn cô, đi thẳng ra ngoài, rồi nhanh chóng mang máy sấy tóc vào.
Đóng cửa, chốt khóa, nghe thấy âm thanh thanh thúy đó vang lên, Đàm Hi giống như chú cừu nhỏ bị rơi vào tròng, còn Lục Chinh đang đứng bên cạnh cái bẫy, từ trên cao nhìn xuống như con sói đói, trong đôi mắt đen tuyền có ánh sáng u ám đang nhảy nhót.
Da đầu Đàm Hi tê dại.