Min Do Hoon đã tưởng tượng ra rất nhiều loại tình cảnh cùng Jungkook gặp lại....Có thể gặp gỡ ở đâu đó trong vườn trường, có thể là ngẫu nhiên gặp ở trên đường, hoặc sẽ là anh phát điên chạy đi tìm cậu.
Nhưng anh lại không ngờ được lại ngẫu nhiên trùng phùng, cũng hoặc là, bọn họ trùng phùng cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Gặp mặt như vậy, câu đầu tiên cũng không biết nói gì?
Chất vấn? Tưởng niệm? Cũng hoặc là...không biết phải nói gì!
Bước chân lại vị trí cậu, cách một bước liền dừng lại, trên cao nhìn xuống trong tầm mắt lộ ra toàn bộ chất đày bi thương cùng phẫn nộ của hai năm...Tất cả ý định trong lúc này đều trở nên buồn cười, lúc này, anh chỉ mong sự việc kia chưa từng phát sinh qua.
Anh như trước vẫn bảo vệ tình yêu của bọn họ, mà cậu lại không thể chờ!
Jeon Jungkook cố gắng áp chế nội tâm đang cuộn trào mãnh liệt, thu lại vẻ bị thương đau xót, kéo kéo khoé miệng, cố gắng giống như ngẫu nhiên gặp mặt người quen, đánh lấy bắt chuyện, "Anh trở về lúc nào vậy?"
Min Do Hoon ánh mắt trong nháy mắt rét lạnh, lãnh đạm xa cách trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười chế nhạo, nói không nên lời. "....Trước kia tôi suy nghĩ, sau khi về nước... thời khắc nhìn thấy tôi, câu đầu tiên cậu sẽ nói với tôi cái gì?"
Trái tim Jungkook run rẩy, ngón tay thon dài cũng trở nên run rẩy... nhưng là, cậu có bi thương như thế nào cũng không dám tiết lộ, chỉ có thể cười.
Dù cho cậu cười rất khó coi, rất mệt!
"Suy nghĩ rất nhiều...nhưng lại không nghĩ lại có thể bình tĩnh như vậy!" Min Do Hoon cong môi cười, nhưng không biết là đang tự giễu cợt chính mình hay là giễu cợt lời nói tàn nhẫn của cậu.
"Jeon Jungkook, cậu tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy?" Thanh âm của Min Do Hoon rất nhẹ, nói xong liền cong môi cười lạnh lùng, một đôi mắt như biển thâm thuý lạnh lùng nhìn cậu.
Tim Jungkook giống như bị ai đó bóp chặt, đau đến nghẹt thở.
Tiếp tục giật khoé miệng, Jeon Jungkook ngước mắt, dùng ánh mắt nhẫn tâm chống lại ánh mắt của Min Do Hoon, cậu hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói, "Tôi cho tới bây giờ cũng không phải là người lương thiện gì!"
Đáy mắt anh có thứ gì đó khẽ nứt ra, dần dần ngưng tụ thành một khối lửa giận...
Đột nhiên, Do Hoon bắt lấy vai Jungkook, một bước ép cậu vào tường, ánh mắt dán chặt lên từng đường nét trên khuôn mặt, "Cậu đã nói sẽ đợi tôi. Vì sao lại muốn từ bỏ?"
Jeon Jungkook tâm lại bị rạch một vết thương, trong nháy,mắt máu chảy đầm đìa.... Lông mi run nhẹ, cậu nỗ lực che giấu đáy mắt mờ mịt, ẩm ướt, chỉ nhíu mày nói, "Mệt mỏi, không muốn đợi."
Nguyên bản Min Do Hoon được huấn luyến thành lãnh đạm, có thể bình tĩnh trong khoảnh khắc tan rã...Anh cho rằng cùng cô gặp lại...bản thân có thể bình tĩnh đối mặt, hỏi nguyên do tại sao lại chia tay!Nhưng là, không phải...Anh căn bản không có biện pháp nhìn thấy thái độ lạnh lùng của cậu, càng không thể lờ đi khoảng cách bây giờ của hai người.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TAEKOOK VER] THEO ĐUỔI CHỒNG CŨ
FanficKết hôn 2 năm, Jeon Jungkook với tư cách là chồng nhỏ làm ấm giường cho Kim Taehyung, còn luôn phải ứng phó với tin đồn của hắn, đồng thời đối mặt với không ít tiểu tam ngày ngày đến làm ầm ĩ, còn phải thỏa mãn hắn trên giường...Tất cả những điều nà...