Chương 14

203 20 3
                                    

-Tối nay cậu đã đau thế rồi, đừng uống rượu nữa.

Trương Triết Hạn cũng không biết rõ tình trạng của Cung Tuấn, hắn không biết nên vui mừng khi mời cậu đến bữa tiệc không, vì khi ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt Cung Tuấn vẫn bình thường, ngoài gương mặt tái nhợt ra thì không có dấu hiệu gì là cậu vừa đau dạ dày đến chân tay lạnh toát, ướt đẫm mồ hôi cả. Nếu như tối nay cậu phát bệnh ở nhà thì sao? Có chịu gọi người hay lại chịu đựng một mình?

Cung Tuấn trên tay vẫn cầm ly rượu vang nhưng cậu không uống, thái độ nói chuyện cũng rất chuyên nghiệp. Cung Tuấn không niềm nở với ai, nhưng dự án mũi nhọn thuốc ức chế ung thư của Cung gia cũng đủ để cậu đứng trên vị trí cao mà nhìn xuống. Trương Triết Hạn cầm ly rượu từ xa đứng nhìn, Cung Tuấn thực sự đã trưởng thành rồi.

Hắn rời mắt khỏi cậu, một tay đút túi quần, bỗng nhiên thấy một mảnh giấy, giơ lên, là một số điện thoại. Nếu của các đối tác, hiển nhiên bọn họ sẽ đưa công khi, người đủ gần hắn mà hắn không đề phòng, có thể nhét cái này vào túi quần Trương Triết Hạn mà hắn không biết thì chỉ có bộ não thiên tài kia thôi.

Kết thúc bữa tiệc, Cung Tuấn lên xe cùng ba mẹ đi về, bên trong xe có chút đặc biệc, phần ghế ngồi sau xe là hai hang ghế quay mặt vào nhau, ở giữa là một chiệc bàn nhỏ. Cung Tuấn lên xe cũng không để ý đến ai hết, cơ thể còn đang khó chịu, cậu chỉ nhắm mắt tựa vào một bên cửa kính xe, như là muốn ngủ. Thời gian Cung Tuấn tự nhốt mình trong phòng, ba mẹ Cung cũng không biết cậu ngủ nghỉ thế nào, chỉ là bất cứ khi nào nhận viên tăng ca, nhắn cho cậu đều thấy cậu trả lời.

-Tuấn, con mệt à?

Cung Tuấn không cử động, Lý Cảnh Nghi cũng dự đoán được phản ứng của cậu nên không bất ngờ.

-Hôm nay cậu ta về nước rồi.

Lý Cảnh Nghi thử thăm dò mở miệng, Cung Tuấn không làm ra phản ứng gì lớn, chỉ là chậm rãi nhấc mi mắt lên, đầu cũng không quay lại. Ba năm nay Lý Cảnh Nghi cũng không động gì đến Trương gia, còn vì giao dịch với Cung Tuấn nên mắt nhắm mắt mở nhiều lần cho cậu giúp đỡ Trương gia, nhưng cậu biết, cho dù dự án nghiên cưú thuốc này có hoàn thành sớm đến chừng nào đi nữa, cậu vẫn kẹt giữ chữ hiếu, chữ nghĩa và nhà tù thao túng của ba mẹ.

Cung Tuấn về đến phòng, như không biết mệt mỏi mà ôm lấy cái laptop tiếp tục làm việc, ông quản gia cũng không được phép vào trong, ở bên ngoài cửa cung kính cúi đầu:

-Thiếu gia, mong cậu nghỉ ngơi sớm ạ.

Cung Tuấn ngồi dưới đất, dựa vào thành giường, chỉ lúc quá mệt mỏi, cậu mới dựa vào góc tường nghỉ ngơi một chút. Hơn mười hai giờ đêm, di động của Cung Tuấn sáng lên, có tin nhắn từ số điện thoại của Trương Triết Hạn:

-Cung Tuấn, cậu còn thức không? Bụng còn đau không?

Cung Tuấn bấm máy gọi lại, bên kia lập tức bắt máy:

-Cung Tuấn, tôi nghe đây.

Cung Tuấn nghe được tiếng Trương Triết Hạn, cả tinh thần căng chặt đều thả lỏng, cậu muốn quay lại căn phòng kia, cuộn tròn trên giường ngủ của Trương Triết Hạn, muốn nói cho hắn biết cậu rất mệt, cậu buồn ngủ, ngày nào cũng buồn ngủ nhưng đều không ngủ được.

(Tuấn Hạn) Bạn trai tôi rất đặc biệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ