Chương 22

134 16 6
                                    

Trương Triết Hạn ngồi bên giường Cung Tuấn, người cậu chằng chịt các loại dây nhợ, từ đêm hôm qua vẫn chưa tỉnh, hắn đúng giờ đi lấy thuốc cho Cung Tuấn, lại gặp ba mẹ Cung hớt hải chạy trên hành lang.

-Tuấn Tuấn thế nào rồi?! Cậu nói đi, con trai tôi rốt cuộc thế nào rồi.

-Bài xích nghiêm trọng, nội tạng suy yếu, có nguy cơ nhiễm trùng máu và suy đa tạng...

Chát! Trương Triết Hạn chưa nói xong, mặt đã lệch về một bên, một cái tát như trời giáng vào mặt hắn, một bên mặt bỏng rát, nhưng hắn không phản kháng, hầu kết động đậy mà một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.

-Nếu không phải vì cậu thì con trai tôi đã tiếp nhận điều trị từ lâu rồi, không rơi vào tình trạng như vậy!

Trương Triết Hạn đứng lặng nhìn ba mẹ Cung chạy như bay về phía phòng bệnh của Cung Tuấn. Hắn biết khi cậu tỉnh dậy chắc chắn sẽ tìm mình, nhưng hắn chưa đủ thân phận để bảo vệ Cung Tuấn khỏi sự chèn ép từ chính ba mẹ cậu. Hắn bắt xe về, nhưng không phải về chỗ Cung Tuấn mà là về nhà cũ của hắn. Bao nhiêu vỏ bọc kiên cường sụp đổ, lo lắng, tủi thân nhấn chìm hắn, Trương Triết Hạn vùi đầu vào trong chăn, khóc nấc, khóc đến mệt mỏi rồi ngủ quên lúc nào không biết. Cả một đêm thức trắng, căng thẳng và lo sợ thì ai cũng không chịu nổi.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Trương Triết Hạn mơ màng tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa, hắn cũng không rõ bây giờ là mấy giờ, sáng nay hắn đã gọi điện xin nghỉ, chẳng lẽ là người giao hàng?

Trương Triết Hạn mở di dộng, di động đã tắt nguồn vì hết pin, hắn mới chậm chạp đứng dậy, đi ra mở cửa.

Hắn vừa mở cửa, chưa kịp nhìn rõ ai thì một thân người đã nhào đến ôm chặt lấy hắn, âm thanh của người kia cực kỳ rõ ràng bên tai:

-May mắn, tôi tìm được anh... tôi đã tìm anh khắp nơi, gọi điện anh cũng không nghe... chỉ còn mỗi chỗ này... tôi bất chấp gõ cửa... còn may...

Trương Triết Hạn không biết mình ngủ quên bao lâu, cũng không biết Cung Tuấn đã gõ cửa bao lâu, nhưng trạng thái tinh thần của cậu rõ ràng không ổn, cả sức nặng của Cung Tuấn đều dựa hẳn vào người hắn, nửa như đã mất ý thức, nhưng vẫn ôm chặt lấy hắn.

Trương Triết Hạn đỡ Cung Tuấn ngồi xuống giường.

-Yên tâm, tôi không đi đâu cả.

Cung Tuấn cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì, nhưng Trương Triết Hạn nghe thấy tiếng còi xe cứu thương ngày càng gần, chắc là xe của bệnh viện đi tìm Cung Tuấn, cũng không biết tại sao cậu trốn được khỏi đó. Trương Triết Hạn thật sự sợ tiếng còi xe cứu thương sẽ tác động đến Cung Tuấn, nhưng cậu vẫn ngồi im như một pho tượng.

-Cung Tuấn, đi, tôi đưa cậu đi trước khi họ tìm đến.

Trương Triết Hạn chỉ nghĩ ra được cách này để an ủi Cung Tuấn, nhưng Cung Tuấn lại giữ tay hắn, nhẹ nhàng mỉm cười:

-Không sao đâu, đi bây giờ... ba mẹ tôi sẽ tố cáo... anh bắt cóc tôi.

-Không đâu, cậu là một người trưởng thành cơ mà.

(Tuấn Hạn) Bạn trai tôi rất đặc biệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ