Chương 11

136 20 3
                                    

Trương Triết Hạn dặn dò Cung Tuấn đóng cửa nhà thật kỹ, ai gọi cũng không được mở cửa, đến tối hắn về, thì mới yên tâm về nhà chính gặp ba mẹ.

Ba Trương ngồi trên ghế, gương mặt mang chút ưu phiền, nhưng gặp Trương Triết Hạn, ông vẫn cố gắng tỏ ra thoải mái:

-Thủ tục du học của con đã làm xong rồi, công việc ở trường ba đã giúp con xin nghỉ, không mấy khi có suất du học toàn phần này, con nên nắm bắt.

-Cho dù là thế, bên kia họ cũng sẽ báo trước mấy tháng, không thể chỉ báo trước vài ngày. Ba, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?!

-Hạn, ba vẫn thường hay bảo con, đừng động vào những người không nên động.

Trương Triết Hạn lờ mờ đoán ra, chắc chắn chuyện này liên quan đến Cung gia, nhưng hắn không biết Cung gia lấy cái gì uy hiếp ba hắn. Trương ba thở dài:

-Hạng mục mũi nhọn của chúng ta đang hợp tác với bên họ, nếu họ rút đầu tư, chúng ta sẽ tổn thất rất lớn.

Thương trường như chiến trường, Trương Triết Hạn biết tổn thất rất lớn là chừng nào, tuy Cung gia cũng có tổn thất nhưng đối với mỗi bên đều khác nhau, chưa kể công ty của Cung gia có nên móng vững chắc từ đời trước, một chút tổn thất này không thấm vào đâu so với họ, quả nhiên là việc họ có thể làm ra.

-Để con suy nghĩ đã!

Trương Triết Hạn để Cung Tuấn ở nhà một mình nên không dám đi quá lâu, hắn bắt đại một chiếc xe taxi, nói địa chỉ rồi chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình. Hắn không biết làm sao mới cứu được Cung Tuấn, mà mấy ngày vừa rồi, hắn cũng hiểu ba mẹ cậu một chút, là dạng người nói được làm được, việc đánh sập Trương gia là hoàn toàn có thể.

Vì một người mới quen mà khiến gia đình mình táng gia bại sản, Trương Triết Hạn chưa điên đến mức đấy, nhưng nếu bảo hắn trả Cung Tuấn về lại Cung gia, để cậu tiếp tục sống vô định trong bóng tối, hắn sẽ vô cùng bứt rứt.

Thở dài ngẩng đầu lên, Trương Triết Hạn mới để ý, đây không phải đường về nhà mình, hắn gọi với lên chỗ tài xế:

-Anh có đi nhầm đường không, đây không phải đường về nhà tôi!

Tài xế im lặng, Trương Triết Hạn nhìn qua gương, chỉ thấy tài xế chăm chú lái xe, hắn thử mở cửa xe, bị khóa, ngay cả cửa sổ cũng không kéo ra được.

-Này, anh là ai? Anh định đưa tôi đi đâu?!

-Cậu Trương, cậu đừng phản kháng, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, không muốn làm hại cậu.

-Lệnh? Lệnh của ai?

Xe chạy lên cao tốc, Trương Triết Hạn biết bây giờ mình không thể thoát được, đành rút di động gửi định vị cho Ngụy Triết Minh cùng một dòng tin nhắn. Trương Triết Hạn khựng lại, bọn họ không tịch thu di động của hắn, là thực sự không muốn làm hại hắn, hay đây là một cái bẫy. Trương Triết Hạn vội nhắn cho Phạm Tân Vỹ: “Cậu mau đến nhà tôi, Cung Tuấn còn đang ở đó!”

Xe đột ngột dừng hẳn, một bàn tay thô lỗ giật lấy di động của Trương Triết Hạn, mấy người đã chờ sẵn mở cửa xe, lịch sự cúi người, như thể mời một nhân vật lớn nào đó bước lên thảm đỏ.
-Các người là ai?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trương Triết hạn ra khỏi nhà, Cung Tuấn cũng chẳng buồn nhúc nhích, cậu cứ khoanh tay gục lên bàn phòng bếp như vậy, Ngoan ngoãn như một con cún đợi chủ về. Đột nhiên cậu nghe tiếng gõ cửa:

(Tuấn Hạn) Bạn trai tôi rất đặc biệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ