Chương 15

161 17 3
                                    

Trương Triết Hạn buông đũa, ngẩng lên nhìn Cung Tuấn, nghi ngờ hỏi lại:

-Chờ cậu cái gì?

-Chờ tôi đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh, sẽ không ai có thể uy hiếp anh được nữa.

Trương Triết Hạn nhẹ nhàng thở ra:

-Cậu đã đang bảo vệ tôi rồi, tôi biết Cung gia không thể làm gì ba mẹ tôi là do cậu giúp đỡ.

-Không, gia đình anh vốn đang yên bình, chỉ vì tôi mới trở thành như vậy, đây là việc tôi phải đèn bù. Anh không nợ tôi cái gì cả.

Buổi chiều, Cung Tuấn vẫn theo Trương Triết Hạn đến trường, để không gây chú ý, cậu ăn mặc bình thường như một sinh viên, chỉ có áo sơ mi và quần jean, mượn ba lô và sách vở của Trương Triết Hạn, nhưng Trương Triết Hạn nhìn thế nào cũng thấy cậu nổi bật.

-Không sợ bị nhận ra chứ, trong bữa tiệc cũng có mấy người nhìn thấy cậu rồi.

-Nhận ra cũng không sao đâu.

Cung Tuấn đi sau lưng Trương Triết Hạn, cậu dừng lại giữa sân trường thật lâu, ngửa đầu nhìn lên các tòa nhà, lại nhìn sân tập thể dục, phòng bộ môn.

-Thì ra... cảm giác đi học là thế này.

-Chưa đâu, cậu phải sợ bị kiểm tra bài cũ nữa.

Trương Triết Hạn đau lòng nhưng vẫn tươi cười nhìn Cung Tuấn, giục cậu vào lớp. Cung Tuấn chọn bàn cuối, trong một góc vắng người, hầu hết các sinh viên đã ngồi dồn lên trên để ngắm Trương Triết Hạn rồi.

Vài sinh viên nhận ra sự có mặt của Cung Tuấn, giờ ra chơi, cố ý nhét đầy các mảnh giấy vào ngăn bàn Cung Tuấn, cậu cũng chỉ ngơ ngác không biết họ có ý gì.

-Bạn học, cậu là sinh viên mới à?

-Trong trường có sinh viên như cậu thì không thể nào chúng tôi không biết được.

-Chúng ta làm quen nhé? Tôi dẫn cậu đi tham quan trường.

Cung Tuấn ngẩng lên, nở nụ cười, các cô gái đứng gần đều đỏ mặt, nữ sinh vừa lên tiếng còn tưởng cậu cũng có ý với mình, đang định lên tiếng thì một giọng nói vang lên ngay sau lưng:

-Buổi học thế nào?

-Thầy Trương?!

Trương Triết Hạn mỉm cười, các sinh viên giạt ra, lúc đó mọi người mới đều hiểu, nụ cười của Cung Tuấn là dành cho Trương Triết Hạn. 

-Thầy Trương, thầy có thể đưa em đi tham quan trường không?

Thời gian nghỉ cũng chỉ có mười lăm phút, không đủ đi tham quan trường, nhưng Trương Triết Hạn cũng phối hợp gật đầu. Cung Tuấn đứng dậy, sóng vai người kia cùng đi, lúc thu sách vở lại, cậu vô ý làm rơi ra một xấp giấy ghi nhớ nhiều màu lộn xộn đè lên nhau, trên đó đều là một hàng số điện thoại.

-Có vẻ em rất được hoan nghênh ở đây.

Trương Triết Hạn đương nhiên chỉ trêu ghẹo cậu, lúc mới đến đây, hắn cũng nhận được cả tá thư làm quen, có thể xếp đầy cả một thùng cacton, nhưng Cung Tuấn không cho đó là đùa, cậu đứng dậy, cầm mớ giấy ghi nhớ kia, ném hết vào thùng rác, lạnh lùng buông một câu:

(Tuấn Hạn) Bạn trai tôi rất đặc biệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ